Siêu Cấp Shipper

Chương 343: Trộm gà không được còn mất nắm gạo




Hai người xoay người qua nhìn, thì ra là một người đàn ông phong độ ngời ngời, trên sống mũi gác một chiếc kính gọng vàng, trước ngực gài trâm cài màu xanh lá, đây là dấu hiệu nhận biết của du khách cấp cao hơn khách bình thường một bậc.

Trong số mấy ngàn khách, số người có thể cài trâm không đến mười phần trăm, đây là biểu tượng cho thân phận và địa vị, vì vậy trên mặt người đàn ông này mang theo nụ cười tự tin và cao hơn người khác một bậc.

Lương Duyệt Tư quyết đoán từ chối một cách uyển chuyển: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần.”

Vương Lỗi không hề nản lòng, vẫn mỉm cười nói: “Người đẹp, thực ra tôi đã quan sát cô rất lâu rồi, cô đi dạo nhiều tiệm như vậy, thế mà không mua gì cả, chắc chắn là bởi vì viêm màng túi rồi, kẻ hèn này họ Vương, trong tay có kinh doanh mấy công ty, muốn kết bạn với cô, chiếc váy này xem như quà gặp mặt có được không?”

Lương Duyệt Tư vẫn từ chối: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần, món đồ tôi thích thì tự tôi sẽ mua!”

Vương Lỗi cười nói: “Tự mua? Không phải tôi xem thường bạn trai cô, nhưng chiếc váy này ít nhất cũng phải mười hoặc hai mươi ngàn Euro, trông anh ta giống người mua nổi sao?”

Dáng vẻ mang dép lê quần short như kẻ nghèo của Phương Dạ đương nhiên khiến anh ta xem thường, kiểu người thế này làm sao có thể xứng đôi với Lương Tư Duyệt, đương nhiên phải là người thành công như anh ta mới đúng!

Phương Dạ nằm không cũng trúng đạn, anh thật cảm thấy cạn lời, anh muốn thả thính thì cứ thả thính đi, có cần phải đạp lên người khác một cái không?

Tôi ăn sạch hết gạo nhà anh, hay là đào mộ tổ tiên nhà anh vậy, thật là vô duyên vô cớ!

“Mua nổi thì sao, mà không mua nổi thì sao, có liên quan gì đến anh à?” Phương Dạ nói: “Không nghe người ta nói à, không cần đấy, đừng có ở đây ba hoa nữa, nhìn thấy là phiền lòng!”

Vương Lỗi khinh thường nói: “Kẻ nghèo đúng là kẻ nghèo, nói chuyện thô tục, bùn nhão không thể trát tường, người đẹp, đi theo loại đàn ông này chắc chắn sẽ không có tương lai, cô phải suy nghĩ cho kỹ đấy!”

“Phương Dạ, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi.” Lương Duyệt Tư cũng bị anh ta chọc cho chẳng còn tâm trạng mua sắm nữa, cô ta bỏ chiếc váy kia xuống rồi rời đi.

Phương Dạ cũng lười so đo với kiểu người tự cho mình là đúng như thế này, anh không thèm nhìn anh ta, xoay người rời đi.

“Người đẹp, cô không suy nghĩ thêm một chút sao?” Vương Lỗi không cam lòng muốn đưa tay kéo Lương Tư Duyệt lại, đáng tiếc nửa đường đã bị Phương Dạ gạt thẳng ra.

Vương Lỗi kêu lên một tiếng, bởi vì cú đánh này của anh dùng rất nhiều sức, cả mu bàn tay anh ta đều đỏ bừng lên!

Phương Dạ vờ tức giận nói: “Anh có thể có chút liêm sỉ không, người ta đã không muốn quan tâm đến anh, anh lại còn dám động tay động chân, anh còn làm phiền bạn gái tôi, có tin tôi đánh anh không?”

Vương Lỗi bị dáng vẻ hung dữ của Phương Dạ dọa sợ, lảo đảo lùi về sau mấy bước, đến cây trâm trước ngực ghim ở đâu cũng không để ý.

Sau khi Phương Dạ xoay người rời đi, anh ta mới phát hiện chiếc váy kia đã bị anh ta quẹt rách một cái lỗ, sau khi nhìn rõ giá bán trên nhãn hiệu, sắc mặt anh bỗng chốc vàng khè!

Mẹ nó, cướp tiền à, một chiếc váy thôi mà hơn một triệu tiền Trung Quốc?

Nhìn thấy xung quanh hình như không có camera, hơn nữa nhân viên cửa hàng vẫn đang tiếp đón những vị khách khác, Vương Lỗi suy nghĩ, lập tức nảy ra sáng kiến, anh ta chỉ vào Phương Dạ và Lương Duyệt Tư hét to: “Đứng lại, hai người làm hỏng chiếc váy một trăm ngàn Euro này rồi định bỏ chạy đúng không?”

Phương Dạ và Lương Duyệt Tư không hiểu gì dừng bước chân lại, nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy thì vội vàng chạy đến, sau khi nhìn thấy trên váy có một cái lỗ nhỏ không rõ ràng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vương Lỗi chỉ vào Lương Duyệt Tư nói: “Tôi có thể làm chứng, lúc nãy cô gái này đã chạm vào chiếc váy này!”

Lương Duyệt Tư cũng thấy hơi kỳ lạ: “Đúng là tôi đã chạm vào, nhưng tôi không có làm hỏng nó?”

Nhân viên cửa hàng thở phào một hơi, chỉ cần cô thừa nhận đã từng chạm qua là được rồi!

Cô ta bình thản nói: “Cô gái này, lúc nãy chiếc váy này vẫn còn rất bình thường, sau khi bị cô chạm vào thì bị hỏng, hơn nữa anh này cũng có thể chứng minh là do cô làm, theo quy định của cửa hàng, phiền cô bồi thường giá tiền của chiếc váy này!”

Một trăm ngàn Euro đấy, đương nhiên là Lương Duyệt Tư không muốn tiêu tiền như nước, cô ta dùng lí lẽ để cãi lại: “Không thể nào, lúc nãy khi tôi rời khỏi đây, chiếc váy này căn bản không hề có cái lỗ nào, chắc chắn không phải là do tôi làm hỏng, các người có thể trích xuất camera để xem!”

“Đừng ngu ngốc nữa, camera sẽ không nhìn thấy lỗ nhỏ thế này đâu!” Vương Lỗi chột dạ nhắc nhở nói: “Không cần nghi ngờ nữa, cái lỗ này nhất định là chuyện tốt do cô ta làm!”

Nhân viên cửa hàng lành lạnh nói: “Cô gái, nếu cô không bồi thường, tôi sẽ gọi cảnh sát trên tàu đến xử lý, đến lúc đó thể diện của cô sẽ không còn nữa.”

Phương Dạ hơi không kiên nhẫn nói: “Không phải chỉ là một trăm ngàn Euro thôi sao, chúng ta trả đi, có thể trả bằng Alipay không?”

Anh vừa nói xong, Vương Lỗi lập tức ngẩn ra.

Thì ra tên nhóc này giàu có như vậy?

Nhân viên cửa hàng gật gật đầu: “Có thể, thưa anh.”

Phương Dạ lấy điện thoại ra định trả tiền, đột nhiên kéo theo thứ gì đó từ trong túi ra, rơi xuống đất đinh một tiếng.

Sau khi nhìn thấy trâm cài ngực màu xanh biển, sắc mặt của nhân viên cửa hàng thay đổi, Vương Lỗi cũng chấn động, khách khứa đứng xung quanh xem cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.

Mẹ nó, đó không phải là trâm cài mà khách đẳng cấp cao nhất mới có sao?

Phương Dạ tiện tay nhặt trâm cài lại, đang định nhét vào túi quần, thì nhìn thấy nhân viên cửa hàng cung kính cúi người.

“Xin lỗi, thưa anh, lúc nãy là tôi đường đột quá, xin hãy thứ lỗi!”

Cuối cùng Phương Dạ cũng hiểu ra tác dụng của trâm cài này, anh mỉm cười: “Không trách cô, tôi có thể trả một trăm ngàn Euro, nhưng nhất định phải xem camera trước, để tránh làm kẻ gánh tội thay cho người khác, cô hiểu chứ?”

Nhân viên cửa tiệm vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu, xin anh hãy đợi một chút, tôi sẽ đi trích xuất camera ngay!”

Sắc mặt Vương Lỗi thay đổi, đang định lặng lẽ gạt đám người ra để chuồn đi, Phương Dạ đột nhiên chặn anh ta lại.

“Sao, muốn chuồn à?”

Vương Lỗi tức giận nói: “Liên quan gì đến anh, mau tránh ra!”

Mà điều khiến anh ta không ngờ tới là, một nhân viên khác cũng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh này, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, anh không thể rời khỏi nơi này.”

Vương Lỗi già mồm: “Tôi… tôi có nói là muốn đi sao, tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí thôi!”

Phương Dạ mỉm cười: “Hít thở không khí đương nhiên là được, một lái sau khi anh trả tiền rồi, anh muốn hít thở thế nào thì cứ hít.”

Sau khi nhìn thấy anh ta chột dạ muốn bỏ chạy, Phương Dạ đã đoán ra được sự thật.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vương Lỗi chỉ đành ở lại, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã đem một cái máy tính bảng đến, mở camera ra trước mặt tất cả mọi người.

Vương Lỗi nhìn thấy, lòng lạnh như tro tàn, thì ra bốn phía xung quanh cửa hàng này đều được lắp đặt camera ẩn, hơn nữa còn là HD siêu nét, đến cọng lông trên mặt anh ta cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng…

Dưới sự bất lực, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua chiếc váy đó, sau đó ảo não rời đi.

“Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đáng đời!” Phương Dạ nhìn bóng lưng anh ta, cười ha ha một tiếng.

Lương Duyệt Tư cũng cười đến mắt mày cong cong: “Lấy một triệu ra mua một chiếc váy rách, có lẽ chuyện này sẽ khiến anh ta ám ảnh một thời gian dài.”

“Chắc chắn rồi!”

Lúc Phương Dạ đang cùng Lương Duyệt Tư tiếp tục đi dạo mua sắm, Phong Bá đang chỉ huy cấp dưới bận rộn đến khua chiêng gõ trống. Bọn họ lấy ra từng gói linh kiện bằng nhựa nhỏ li ti trong vali ra, rất nhanh đã lắp thành hai mươi mấy cây súng lục đơn giản, đạn cũng được làm từ nhựa có độ bền cao và được tẩm thuốc súng, kiểm tra an toàn không thể nào kiểm tra ra được.

Lực sát thương của những cây súng nhựa này không hề thua kém súng bình thường, nhưng khuyết điểm rất rõ ràng: độ chính xác không cao, tầm bắn ngắn, hơn nữa độ bền vô cùng kém, thường thì một băng đạn còn chưa bắn hết thì đã hoàn toàn hỏng rồi.

Nhưng đối với bọn họ, như vậy đã đủ rồi!