Siêu Cấp Shipper

Chương 342: Nghe lời, chúng ta đừng mua




“Đây, cái này cho anh, chúng ta huề nhau rồi đấy nhé.” Lương Duyệt Tư nói một cách nghiêm túc.

“Cô vô lại!” Phương Dạ đột nhiên cạn lời: “Không phải đã nói là hôn nhau trước mặt bạn trai cô sao? Hơn nữa đây mà gọi là ướt át gì chứ, tôi không hề có cảm giác gì cả.”

“Được, vậy thì làm lại lần nữa.” Lương Duyệt Tư không hề chần chừ, lại kiễng chân chạm lên môi Phương Dạ một cái, vẫn như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái rồi rời ra ngay.

Cô ta không muốn thiếu nợ Phương Dạ, vì vậy cô ta định nhân cơ hội này kết thúc luôn chuyện này, đáng tiếc mặc dù đã tính toán kỹ càng, nhưng lại không biết rằng tất cả đều đã bị bạn trai cô ta nhìn thấy hết…

Hoắc Vũ vẫn còn trong trạng thái sững sờ, lại nhận thêm mười ngàn điểm tổn thương, anh ta đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau quá.

Quả nhiên yêu xa không đáng tin chút nào, cho dù có là thanh mai trúc mã đi nữa thì cũng vậy!

Cảm giác ngưỡng mộ ghen ghét đố kị biến thành lửa giận phừng phừng, suýt nữa đã khiến Hoắc Vũ nổ tung, may mà vào khoảnh khắc cuối cùng anh ta đã bình tĩnh lại kịp.

Còn việc lớn chưa làm, nhất định phải nhịn!

Thằng nhóc chết tiệt đã hôn Duyệt Tư, ông đây nhớ kĩ cậu rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn, cho cậu nếm thử mùi vị đào góc tường nhà người khác!

Mặt Hoắc Vũ hết đỏ lại xanh, cuối cùng dứt khoát phất tay áo bỏ đi, rất nhanh đã rời khỏi boong tàu.

Sau khi ánh chiều tà đã hoàn toàn chìm sâu xuống biển, chiếc Gloria ánh đèn hào nhoáng chính thức ra khơi, theo tiếng còi hơi vang vọng ra xa, vô số khinh khí cầu và dải lụa màu cùng nhau bay lên, mấy mươi ngọn đèn rọi lớn trên tàu khiến bến tàu sáng như ban ngày!

Trong tiếng reo hò của đám người trên bờ, chiếc du thuyền cực to từ từ đi từ biển khơi vào, nó đã trôi dạt trên biển mười bảy ngày, cuối cùng cũng đến một đất nước Thái Bình Dương nào đó.

Dưới bầu trời, Gloria hoàn toàn trở thành thành phố không có ban đêm, mặc dù chứa mấy ngàn hành khách và gần một ngàn thuyền viên, nhưng nó không hề chật chội chút nào, ngoại trừ một vài nơi cao cấp ra, đa số cơ sở hạ tầng đều được miễn phí, chỉ cần bạn bằng lòng thì hoàn toàn có thể ăn món ngon đến khi bạn no đến nôn ra.

Vé thuyền của Phương Dạ và Lương Duyệt Tư là thẻ ngôi sao màu xanh cao cấp nhất, có thể vào ở phòng tổng thống ở tầng cao nhất, nơi đó có thể nhìn bao quát cảnh sắc trên hơn nửa con thuyền, hơn nữa còn có cô hầu nữ sẵn sàng phục vụ cả ngày, có thể hưởng thụ sự xa xỉ nhất của Gloria.

Sau khi ăn xong bữa cơm tối thịnh soạn, Phương Dạ nửa nằm trên sofa bằng da thật ở ngoài sân thượng lộ thiên, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa thưởng thức nước trái cây tươi ngon, gió biển mang theo mùi tanh nhẹ nhàng thổi qua, khiến cả người anh trông vô cùng ung dung tự tại.

Lương Duyệt Tư đã thay một bộ lễ phục trễ ngực màu đen, lộ ra bờ vai và tấm lưng trắng nõn, dưới chân là giày cao gót xăng đan quai mảnh Ferragamo, trên ngón chân mượt mà thon thả có quét một lớp sơn màu tím nhạt, dây chuyền hình trái tim trên cổ phát sáng lấp lánh, tôn lên vẻ đẹp của cô ta một cách hoàn hảo.

Sau khi nữ Chủ tịch xuất hiện, đến Phương Dạ trước giờ vẫn luôn không để cô ta vào mắt cũng không kìm được mà liếc nhìn cô ta vài cái.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt thưởng thức không hề che giấu của anh, trong lòng Lương Duyệt Tư có chút vui vẻ.

Có nhìn thấy chưa, chị đây vốn dĩ đã đẹp từ trong trứng nước, nếu dậm thêm chút phấn, còn không đẹp hơn đám người mẫu trong bể bơi sao?

Phương Dạ đột nhiên nói một câu: “Nửa ngày không gặp, hình như lớn hơn một chút nhỉ?”

“Lưu manh, mắt anh nhìn đi đâu đấy?” Lương Duyệt Tư vừa xấu hổ vừa tức giận, mau chóng lấy tay che trước ngực.

“Khụ khụ khụ, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải nói cơ thể cô, tôi nói vòng cổ trên cổ cô.” Phương Dạ suýt nữa đã bị nghẹn bởi bản thân: “Mặt dây chuyền hình trái tim đó hình như lớn hơn trước đó một chút.”

“Nói linh tinh, mặt dây chuyền làm sao có thể tự trở nên lớn hơn được, anh đang chọc ghẹo tôi thì đúng hơn!” Lương Duyệt Tư xì khẽ một tiếng.

“Được được được, cứ xem như tôi nói sai đi, được chưa?”

Giờ đẹp cảnh đẹp thế này, Phương Dạ cũng không muốn đấu võ mồm với cô ta, lười nhác hỏi: “Tổng giám đốc Lương, cô ăn mặc đẹp như vậy, có phải là muốn xuống dưới dạo một vòng không?”

“Ngài George vẫn còn chưa đến mà, khó có khi được ngồi du thuyền một lần, đương nhiên tôi phải đi dạo khắp nơi rồi.” Lương Duyệt Tư nhíu mày nói: “Sao anh vẫn mặc chiếc áo thun lúc nãy vậy, anh không thể thay một bộ lễ phục sao?”

“Bộ này của tôi vốn dĩ là lễ phục.” Phương Dạ nghi hoặc nói: “Chắc cô sẽ không bảo tôi cùng cô đi vòng vòng chứ?”

“Thừa thãi, anh là thư ký nam thân cận của tôi, anh không đi với tôi thì ai đi?” Lương Duyệt Tư nghiêm mặt nói: “Hơn nữa trên con thuyền này có đến mấy ngàn tên đàn ông, lỡ tôi bị bọn họ bắt nạt thì phải làm sao, đương nhiên anh phải bảo vệ tôi rồi!”

Phương Dạ nhỏ giọng thì thầm một câu: “Với tính tình tiểu thư của cô, cô không bắt nạt người khác đã may mắn lắm rồi…

“Anh nói gì đó?”

“Không có gì, đợi tôi thay bộ đồ đã!”

“Như vậy còn được, cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi.”

Lương Duyệt Tư hài lòng gật gật đầu, cuối cùng anh chàng này cũng biết áo thun không hề phù hợp với bộ lễ phục trên người cô ta, xem như vẫn còn cứu được.

Mấy phút sau, Phương Dạ mở cửa đi ra, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của anh, Lương Duyệt Thư suýt nữa đã té ngã xuống đất.

Áo bên trên không đổi, quần dài thì biến thành quần short đi biển hoa lá màu xanh trắng mang phong cách Hawaii, trên chân còn mang đôi dép lê hình cây dừa.

Lương Duyệt Tư nhìn thấy, che mặt lại, bộ đồ này còn không bằng bộ trước đó…

Phương Dạ tỏ vẻ gợi đòn nói: “Thế nào, có phải dáng vẻ của tôi rất hợp với con du thuyền này không, tôi đặc biệt mua ở bên đường lúc chiều nay đấy.”

Mẹ nó, thì ra còn là đồ mua ở hàng vỉa hè…

Lương Duyệt Tư nản lòng nói: “Không quan trọng, chúng ta đi thôi.”

Trước khi ra khỏi cửa, cô hầu nữ đưa hai cây trâm cài ngực tinh xảo màu xanh biển cho hai người, đây là dấu hiệu nhận biết của khách VIP, chỉ cần có cây trâm cài này là có thể ra vào bất kỳ nơi nào, hơn nữa còn sẽ nhận được sự đón tiếp cao cấp nhất.

Phương Dạ chê phiền phức nên nhét thẳng vào trong túi quần, còn Lương Duyệt Tư thì cảm thấy không hợp với màu sắc của chiếc váy, nên cũng không đeo lên.

Là một cô gái, đương nhiên Lương Duyệt Tư thích nhất là mua sắm, mặc dù Phương Dạ không tình nguyện, nhưng vẫn bị cô ta kéo vào trung tâm mua sắm, nơi này gần như có tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, nhưng giá cả cũng theo đó mà cao hơn, khiến người khác tặc lưỡi.

Trong một cửa hàng đồ hiệu, Lương Duyệt Tư nhìn trúng một chiếc váy kiểu mới nhất, nhưng sau khi biết giá thì cô ta bắt đầu hơi do dự.

Phương Dạ nói: “Sao vậy Tổng giám đốc Lương, rõ ràng tôi thấy cô rất thích chiếc váy này mà, tại sao lại không mua?”

Lương Duyệt Tư thấp giọng nói: “Mắc quá, tôi không nỡ.”

Phương Dạ hơi không dám tin: “Không phải chứ, cô đường đường là Chủ tịch, vậy mà một chiếc váy cũng chê mắc?”

“Nhưng đây là một trăm ngàn Euro đó, sao tôi có thể không chê mắc chứ?” Lương Duyệt Tư trừng anh một cái: “Nếu là trong những cửa hàng chuyên bán khác, chiếc váy này nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ngàn Euro thôi, cái giá này mắc hơn quá nhiều rồi.”

Mặc dù giá trị của con người Phương Dạ rất cao, nhưng cũng rất đồng tình với cách nghĩ của cô ta: “Cô nói rất đúng, cái giá này đúng là quá mắc rồi, nghe lời, chúng ta đừng mua nữa!”

Ở bên cạnh đột nhiên chen vào một câu: “Người đẹp, nếu cô thích chiếc váy này, vậy thì để tôi mua rồi tặng cho cô được không?”