Siêu Cấp Shipper

Chương 321: Chưa đánh nhau mà đã bắt đầu tự làm mình bị thương rồi




Nhưng kỹ năng được lựa chọn là cái quỷ gì vậy?

Ngay khi Phương Dạ còn hơi bối rối, trong đầu đã xuất hiện tên của hai kỹ năng mới, sau đó là lời giới thiệu đơn giản.

Kỹ năng được lựa chọn 1: Stoneskin thuật, giúp tăng vĩnh viễn sức chống đỡ của da và bắp thịt (nhược điểm: có thể thay đổi tướng mạo của ký chủ.)

Kỹ năng được lựa chọn 2: Sừng giáp thuật, tiêu hao thể lực lập tức ngưng tụ thành một phần biểu bì sừng giáp sitin có sức chống đỡ cao (Nhược điểm: Sừng giáp sau khi liên tục duy trì trong một tháng sẽ hoàn toàn biến mất).

Từ lời giới thiệu này có thể thấy được một trong hai kỹ năng là bị động và kỹ năng còn lại là chủ động, ưu điểm là khác nhau, tuy nhiên, nhược điểm của Stoneskin thuật có chút khó thích ứng, hoàn toàn không thể đoán trước được việc thay đổi diện mạo, lỡ như bản thân biến thành một người đàn ông to lớn thô kệch thì làm sao đây?

Cho nên, Phương Dạ không chút do dự lựa chọn sừng giáp thuật, sau khi khẽ kêu một tiếng anh liền cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể mình, da thịt toàn thân bắt đầu hơi nóng lên, rất ấm áp, rất thoải mái.

Cảm giác này đến cũng nhanh mà qua đi càng nhanh hơn, không bao lâu đã khôi phục lại như thường, cùng lúc đó, hai anh em Lý Ưng dẫn theo đám đàn em cũng dừng lại, cách một khoảng đối mặt với Phương Dạ.

“Anh là Phương Dạ?”

Sau khi nghe thấy lời này, người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai nằm trên mặt đất và người đàn ông đeo khoen mũi đưa mắt nhìn nhau, hối hận đến xanh ruột!

Mẹ nó, thì ra người ta đến đây vì thằng nhóc shipper này, bản thân vô duyên vô cớ bị đánh một trận, ngay cả xe cũng bị đập nát, thật là xui xẻo.

“Là tôi.” Phương Dạ thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không nhầm các người là do Giang Long phái tới?”

“Anh cũng thông minh đấy chứ, chị đây rất thích.” Lý Phượng cười duyên nói: “Nếu như anh đồng ý sẽ không phản kháng thì đợi lát nữa có thể giữ lại cho anh một chân, thế nào, có cân nhắc một chút không?”

Lý Ưng cau mày nói: “Em gái, bớt nói nhảm với cậu ta đi, tên này chẳng tốt đẹp gì đâu, Di Lặc và Hầu Tử đều bại dưới tay cậu ta đấy.”

Lý Phượng cười lạnh nói: “Cũng chỉ là hai tên rác rưởi thôi mà, có gì mà kinh ngạc chứ.”

Lý Ưng cũng có chút bất lực với cô em gái này, anh ta vung tay, đám đàn em lập tức tiến lên bao vây.

Để tránh làm tổn thương những người vô tội, Phương Dạ ném chiếc vợt muỗi điện cho người đàn ông trung niên, sau đó tiện tay nhặt một cây lau nhà dài trên mặt đất, giơ lên và lao về phía đám người đông nghìn nghịt kia.

Cây lau nhà này được làm bằng gỗ nguyên khối, vung lên lực đánh rất lớn, phạm vi tấn công cũng rất rộng.

Nhìn Phương Dạ giống như hổ lao vào đám cứu, đánh cho mười mấy tên kia kêu cha gọi mẹ, gà bay chó sủa, mấy người dân nấp ở phía sau vây xem đều sợ đến ngây người, mà đám người đội mũ lưỡi trai cũng bị đánh tan tác nằm trên mặt đất.

Vừa rồi bọn họ bị đám người áo đen đánh bại, mà bây giờ những người áo đen này lại bị Phương Dạ một mình một ngựa đánh tan tác, thì ra tên nhóc shipper này lại lợi hại như vậy!

Chưa tới ba phút, không có người áo đen nào có thể đứng vững được nữa, mà cây lau nhà trong tay Phương Dạ cũng chỉ còn lại hai thanh gỗ ngắn.

Hai anh em Lý Ưng đã sớm nghĩ đến kết quả này rồi, cho nên bọn họ phái đám đàn em xông lên trước chính là bởi vì làm tiêu hao thể lực của kẻ địch.

“Bây giờ đã đến lượt tôi rồi, em trai nhỏ yên tâm, chị đây sẽ yêu thương cậu thật tốt.”

Lý Phượng ném cây gậy trong tay, trở tay rút hai chiếc dao Kukri lóe ánh bạc sau lưng ra!

“Dao của tôi đã lâu rồi chưa được nếm được mùi vị máu tanh của đàn ông rồi, hôn nay phải để nó hưởng thụ một chút mới được!”

Cô ta vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên mũi dao, một vệt máu đỏ tươi lập tức theo lưỡi dao bóng loáng chảy xuống, cả người trông tàn nhẫn lại khát máu khiến Phương Dạ cau mày.

Người phụ nữ này không đau sao, còn chưa đánh nhau mà đã bắt đầu tự làm mình bị thương rồi?

Những người dân vây quanh bị hành động tàn nhẫn của Lý Phượng dọa đến hết hồn hết vía, không hẹn mà cùng lùi ra xa mấy bước.

Đột nhiên, Phương Dạ nghĩ đến một khả năng.

Người phụ nữ này ngay từ đầu đã tự làm hại bản thân, không phải cơ thể có tật xấu nào cả, mà là muốn thông qua “máu tươi” để thực hiện “ma pháp” tấn công?

Mẹ nó, cũng quá độc ác rồi!

Anh càng nghĩ cảm thấy càng có khả năng này, dù sao người phụ nữ điên này cũng trông rất kỳ lạ, có bệnh cũng không phải là chuyện gì quá hiếm lạ, tuyệt đối không thể đánh giáp lá cà với cô ta.

Lúc Phương Dạ đang hạ quyết tâm thì Lý Phượng đã cầm dao Kukri của mình bắt đầu tấn công, cặp đùi thon thả săn chắc của cô nhanh chóng lắc lư, trong nháy mắt đã vọt được mười mét.

Ánh mắt Lý Phượng lóe lên, ở khoảng cách này, chỉ cần một bước nhảy lên là có thể chém chết đối thủ!

Ngay khi cô ta tập trung sức lực vào đôi chân và chuẩn bị hết sức chạy nước rút, Phương Dạ bất ngờ ném hai thanh gỗ trong tay.

Hừ, cũng chỉ là một chút tài mọn mà thôi!

Lý Phượng khinh thường chế nhạo cười lạnh, sau đó vung dao Kukri nhẹ nhàng xoẹt qua, thanh gỗ bị hai tia sáng màu bạc chém thành bốn khúc!

Tuy nhiên, ngay sau đó sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.

Theo lý mà nói, những thanh gỗ này bị dao Kukri xẹt qua sẽ mất trọng lực mà rơi xuống đất, nhưng chúng như được tiêm máu gà tiếp tục bay trên không, không hề bị ảnh hưởng gì cả!

Cô ta nằm mơ cũng không thể ngờ sức lực ẩn chứa trong đó lớn đến thế.

Lý Phượng căn bản không kịp né tránh, sau một vài tiếng động trầm đục, bốn khúc gỗ đã đập trúng vào người cô ta, một khúc trúng vào đầu, hai khúc đập vào ngực và khúc còn lại đập trúng bụng dưới.

Phương Dạ căn bản không có ý định nương tay, ra tay bất ngờ, Lý Phượng muốn hối hận cũng không kịp, lập tức bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Cho dù lúc ra trận có mạnh mẽ đến đâu thì chỉ một chiêu thôi cũng đã kết thúc thảm hại rồi…

“Khốn nạn, tao giết chết mày!”

Nhìn thấy em gái cưng bị đánh mặt mũi bầm dập ngã xuống đất, Lý Ưng tức điên lên, trực tiếp rút một thứ đen tuyền từ bên hông mình ra.

“Má nó, là súng lục!”

Những người dân vốn muốn xem náo nhiệt nào dám ở lại nữa, trong nháy mắt đã chạy mất tích.

Đạn không có mắt, lỡ như bị đạn bắn trúng thì còn chỗ nào mà khóc!

Đám người mũ lưỡi trai cũng ra sức trốn phía sau xe thể thao, trong lòng vừa hưng phấn vừa thấp thỏm lo lắng.

Phấn khích là vì thằng nhóc shipper cuối cùng cũng chạy không thoát, mà lo lắng là sau khi Lý Ưng giết chết Phương Dạ, sau đó lại xử lý bọn họ thì phải làm sao?

Sau khi ném thanh gỗ kia đi, trong tay Phương Dạ đã không có bất kỳ khí giới nào, đối mặt với họng súng đen ngòm, nhưng trên mặt anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, như thể đối phương chỉ đang cầm một khẩu súng đồ chơi mà thôi.

Vốn dĩ Lý Ưng tưởng rằng đối phương sẽ hoảng sợ, thậm chí quỳ xuống cầu xin, nhưng kết quả lại khiến người ta vô cùng thất vọng.

Anh ta ngay lập tức tìm ra điểm mấu chốt, chắc chắn tên nhóc này cho rằng súng của anh ta là giả!

Lý Ưng nở nụ cười lạnh, sau đó nhắm vào đèn đường bên cạnh và bóp cò.

Pằng!

Sau một tiếng nổ lớn, đèn đường lập tức vỡ tan, dọa vài cô gái sợ hãi hét lớn, và người đàn ông mũ lưỡi trai và người đàn ông đeo khoen mũi sợ hãi suýt đái ra quần.

“Vốn dĩ tao không muốn dùng súng đâu, nhưng là do mày ép tao thôi!”

Động tác của Lý Ưng cực nhanh và trước khi những mảnh kính rơi xuống đất thì lần nữa nhắm về phía Phương Dạ.

“Thằng nhóc, trước khi chết mày có muốn để lại di ngôn gì không?”