Siêu Cấp Shipper

Chương 319: Đã hỏi cây vợt đập muỗi điện này của tôi chưa?




Bác gái không tin nổi: “Chỉ có một dàn âm thanh rách này mà giá cả trăm ngàn, sao không đi cướp luôn đi.”

Người đàn ông đeo khoen mũi “hứ” một tiếng rồi nói: “Đồ quê mùa, bà mặc dàn âm thanh của tôi bao nhiêu tiền, có đập hay không, nếu không đập thì cút ngay. Đừng có mà làm chậm trễ anh đây quay video!”

Mũ lưỡi trai vẫy vẫy tay: “Chúng ta tiếp tục đi, cố gắng hoàn thành công việc trước một giờ, sau đó đi bar quẩy suốt đêm thôi!”

Không phải chú, bọn họ còn muốn làm ồn đến một giờ đêm lận à, vậy chúng ta còn ngủ nghê cái gì nữa chứ. Ngày mai bọn trẻ đến trường không ngủ gật mới lạ đấy!

Người đàn ông trung niên nổi giận, chỉ vào người đàn ông đeo khoen mũi mắng: “Đừng ép chúng tôi phải ra tay đấy, tôi sẽ hỏi các anh lại lần cuối, rốt cuộc là có dừng lại không?”

“Dừng cái đầu ông đấy, nếu có bản lĩnh thì ông cứ ra tay, ai mà sợ sẽ là kẻ khốn nạn!” Người đàn ông đeo khoen mũi lộ ra vẻ không hề nhún nhường.

Thấy hai người có vẻ như là sắp đánh nhau rồi, hai bên đang rục rịch chuẩn bị ra tay thì, thì mũ lưỡi trai bị chế nhạo lấy trong xe thể thao vài cái mã tấu sáng loáng, đưa từng cái cho cho đồng bọn, đến ngay cả cô gái trẻ kia cũng có, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước rồi!

Những cư dân vốn dĩ đang hùng hồn, sau khi nhìn thấy những mã tấu của đối phương, lập tức trở nên im lặng.

Tuy rằng số lượng người của bên mũ lưỡi trai ít hơn rất nhiều, nhưng ai nấy cũng đều có sát khí hừng hực, cư dân cũng chỉ là những người bình thường mà thôi, nên đương nhiên là sẽ kinh hãi.

Người đàn ông đeo khoen mũi cầm mã tấu hét lớn: “Tới đây nào, con chó bốn mắt, xem tao có một nhát chém chết mày được không!”

Người đàn ông trung niên tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn thẳng ngực nói: “Mau bỏ dao xuống, mấy người cầm dao khống chế, là phạm pháp đấy!”

Người đàn ông đeo khoen mũi chế nhạo nói: “Phạm pháp? Thực xin lỗi, bây giờ ở đây tao chính là luật pháp, ai dám cưỡng ép, tao cho tên đó mở mang tầm mắt xem tại sao hoa lại đỏ như vậy, đến đây, có bản lĩnh thì cứ nhào đến đây thử xem, ban nãy không phải bọn mày rất mạnh miệng sao?”

Anh ta cầm mã tấu tiến lại gần người đàn ông trung niên, khuôn mặt của người đứng bên kia liền biến sắc: “Cậu... cậu định làm gì?”

“Con chó bốn mắt, vừa rồi thái độ của mày là hung hăng nhất, khiến cho trong lòng tao rất khó chịu!"

Người đàn ông đeo khoen mũi cười toe toét, ngay khi anh ta định tiếp tục đe dọa, thì từ phía sau đám đông có một giọng nói đột ngột vang lên.

“Cha của Tiểu Vũ, cha của Tiểu Vũ là ai, cha của Tiểu Vũ có ở đây không?”

Một người giao hàng mặc áo vest màu vàng chen qua những cư dân hét lớn, trên tay cầm một chiếc vợt muỗi điện màu hồng dễ thương, cảnh tượng kỳ lạ này đột nhiên làm cho không khí căng thẳng giảm đi một chút, còn khí thế hùng hổ hăm dọa của người đàn ông đeo khoen mũi cũng trì trệ theo.

Người đàn ông trung niên không khỏi nói: “Tôi là cha của Tiểu Vũ!”

Phương Dạ vui mừng ra mặt, mau chóng chạy đến bên cạnh anh ấy, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đeo khoen mũi đang nhìn mình chằm chằm.

“Đây là vũ khí Tiểu Vũ mà nhờ tôi mang đến cho anh để đánh kẻ xấu, anh hãy nhận lấy.” Anh cầm cây vợt muỗi điện rồi nói: “Nhân tiện, Tiểu Vũ cũng nhờ tôi cổ vũ cho anh, nhất định phải thắng đấy!”

Ờ…

Người đàn ông trung niên lập tức lộ vẻ xấu hổ, những người khác nhìn thấy đều không nói nên lời.

Lấy vợt muỗi điện để đối phó với mã tấu cỡ lớn, anh nghĩ là con nít đang chơi trò chơi gia đình à?

Người đàn ông đeo khoen mũi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Thắng cái khỉ khô, lấy cây vợt muỗi bằng điện đến để tỏ vẻ à? Chỉ là một tên giao hàng thối tha, mau giết cho tao!”

Phương Dạ quay đầu nhìn anh ta, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: “Cái con người này anh có thể có chút gia giáo được không, tôi đâu có nói chuyện với anh, tại sao vừa mới mở miệng đã mắng người ta rồi?”

“Ban nãy ông đây đang dạy cho anh ta một bài học, mày đã quấy rầy tao rồi, có biết không?”

Người đàn ông đeo khoen mũi vừa nói, anh ta vừa đưa mã tấu ngang qua, định đặt nó vào cổ đối phương để hù dọa anh một tí.

Không ngờ, mã tấu còn chưa kịp trao đưa đi được một nửa, thì cây vợt đập muỗi điện đã tát vào mặt anh ta như sét đánh.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phương Dạ mặt không chút cảm xúc đã bấm nút.

Bốp bốp bốp!

Một tia điện xẹt qua, người đàn ông đeo khoen mũi đột nhiên bị giật hét lên một tiếng kỳ lạ. Một mùi hôi thối nồng nặc nhanh chóng tỏa ra khiến cư dân ở gần đó bất giác bịt mũi mình lại.

Vài giây sau, Phương Dạ cuối cùng cũng buông nút bấm ra, mặt của người đàn ông đeo khoen mũi đã bị điện giật đen một mảng, đầu óc choáng váng, chóng mắt, suýt chút nữa là ngã ra mặt đất, khiến cho những cư dân ở phía sau nhìn thấy mà âm thầm hả hê vô cùng.

Phương Dạ mỉm cười, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, vợt đập muỗi điện... hình như có chút thú vị?

Sau khi nhìn thấy kết thúc thê thảm của đồng bọn của mình, mũ lưỡi trai cuối cùng cũng có phản ứng lại, anh ta chĩa dao về phía Phương Dạ giận dữ nói: “Tên khốn, mày đang làm gì vậy?”

“Vợt đập muỗi bằng điện thì còn có thể làm được gì nữa, đương nhiên là để đập côn trùng có hại rồi.”

Một cô gái nhảy trang điểm mắt khói chắc là bạn gái của người đàn ông đeo khoen mũi, cô ta nói kháy: “Cái đồ giao hàng thối, sao anh dám nói chúng tôi là côn trùng có hại?"

Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Mấy người nửa đêm nửa hôm đến đây quấy rầy giấc ngủ của người ta. Không phải là côn trùng có hại thì là gì?”

Cô gái tóc dài vừa rồi cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau khổ của người khác, chính là một đám sâu bọ hại xã hội!”

“Đúng đấy, bọn họ còn chiếm đường lái xe, thật là không biết văn minh gì cả!”

“Mấy cô gái này trông cũng đẹp, mà lại ưỡn ẹo tạo dáng, múa may điên cuồng ở nơi công cộng, thật là không có giới hạn gì cả!”

“Vì để kiếm tiền, mà ngay cả lễ nghĩa liêm sĩ cũng không thèm quan tâm đến. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho cha mẹ của bọn họ...”

Tinh thần đồng lòng của các cư dân được bùng nổ, ba mồm bảy miệng không ngớt lời mắng mỏ.

“Các người mau câm miệng lại cho tôi!” Mũ lưỡi trai không sợ phiền phức, đột nhiên gào to lên: “Nếu các ngươi còn léo nhéo như vậy nữa, ta sẽ chém chết các người!”

Phương Dạ chế nhạo nói: “Sao hả, dựa vào việc bản thân có cây mã tấu trên tay nên nghĩ rằng mình rất lợi hại à. Đã hỏi cây vợt muỗi điện của tôi chưa?”

Mũ lưỡi trai rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa: “Bọn bây xông lên, chém cái miệng của tên này xuống cho tao!”

“Được!”

Một số đồng bọn trong tay cầm mã tấu sát khí bừng bừng đi về phía Phương Dạ, và ngay lập tức khiến cho những cư dân phía sau sợ hãi bỏ chạy.

Suy cho cùng bọn họ đều là người bình thường, đấu võ mồm thì còn được, nhưng khi thực sự đụng đến dao súng thì tất nhiên là phải chạy càng xa càng tốt!

Tuy nhiên, mọi chuyện thường luôn có ngoại lệ, người đàn ông trung niên vẫn bất động, ngay cả cô gái tóc dài và bà cô cũng không rời đi, ngoài ba người đó ra còn có bốn năm người đàn ông đứng ngay tại chỗ, ít nhiều trong tay bọn họ đều cầm theo cái gì đó, ánh mắt của người nào người nấy cũng đều rất kiên định.

Phương Dạ hơi kinh ngạc: “Mấy người không sợ sao?”

Người đàn ông trung niên nói: “Sợ không phải là giải pháp. Những tên nhóc này đã bắt nạt người yếu thế, sợ kẻ mạnh hơn mình. Nếu cứ nhẫn nhịn mãi sẽ chỉ khiến cho bọn họ ngày càng trở nên hống hách. Vì con gái Tiểu Vũ, tôi không thể hèn nhát được!”

Những người khác gật đầu, hiển nhiên cũng có cũng suy nghĩ với anh ta.

“Vậy tôi đưa cái vợt muỗi điện này lại cho anh?”

Người đàn ông trung niên từ chối nói: “Không cần đâu, anh cầm sẽ lợi hại hơn.”

“Vậy được rồi, để tôi dẫn đầu!”

Phương Dạ mỉm cười hì hì, cầm vợt muỗi điện lao về phía trước, phía sau là một nhóm cư dân cũng đang hùng hổ gào thét lao lên theo, số người hai bên cũng tương đương nhau, nhưng chênh lệch vũ khí lại có chút lớn.

Trong nháy mắt, Phương Dạ thân hình tựa như một bóng ma đã xông vào trong đám quân địch, cây vợt muỗi điện màu hồng bay lên bay xuống, đánh chính xác tới từng cái cổ tay, ánh điện lập lờ. Bên trong chỗ đó không ngừng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng mã tấu kêu vang.

Rồi mã tấu dần dần rơi xuống đất, cư dân chạy tới trước thì nhóm người của mũ lưỡi trai đều đã rơi vào trạng tay không tấc sắc!

“Bọn họ không còn mã tấu nãy, đánh chết bọn họ đi!”

Bác gái vung tay hét lên, rồi nâng cây hút bồn cầu lên hưởng thẳng về phía cô gái đánh mắt khói…