Siêu Cấp Shipper

Chương 318: Sự nhờ vả của cô bé




Sau khi gọi xe trở về tiệm trà sữa, Phương Dạ phát hiện trong tiệm thiếu mất một người.

“Chị Vi, sao hôm nay Trâu Lệ Lệ không đến, cô ấy xin nghỉ à?”

Hạ Vi bận đến không làm kịp tiện miệng trả lời: “Nó nói trong nhà xảy ra chút chuyện, xin nghỉ một tuần để về nhà.”

“Ò, thì ra là vậy.”

Phương Dạ không hỏi nhiều nữa, khoác áo gi-lê bắt đầu đi ship.

Bây giờ đơn hàng không phải nhiều bình thường, may mà Hạ Vi đã tuyển thêm mấy anh chàng shipper mới làm kịp, nếu chỉ dựa vào một người thích thì làm không thích thì nghỉ như Phương Dạ, có lẽ đơn hàng đều bị huỷ hết rồi.

Hôm nay đơn hàng đến như vũ bão, nhưng không hề xuất hiện phần thưởng nào, tuy vậy Phương Dạ vẫn ship rất nhiệt tình, ship đến không biết mệt.

Nhìn thấy khách hàng vui vẻ nhận hàng, anh tràn đầy cảm giác thành tựu.

Đến tối muộn, trong tiệm nhận được một đơn hàng ở vành đai ngoài, bởi vì cách đây hơi xa, Phương Dạ xung phong nhận.

Mười một giờ mấy, trên đường vành đai gần khu dân cư nào đó, mấy chiếc xe thể thao xếp hàng, năm cô gái mặc váy siêu ngắn và áo ba lỗ đang nhảy nhót, ngoài ra còn có mấy chàng trai khác phụ trách chụp ảnh và chiếu sáng, loa cầm tay đặt trên đất phát ra tiếng nhạc rung trời.

“Vén váy lên một chút, đúng rồi đúng rồi, chú ý sự quan trọng của góc độ, còn mặt phải tỏ vẻ trêu ghẹo một chút, chính là như vậy, tiếp tục duy trì!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hiển nhiên là người dẫn đầu, anh ta chỉ huy các em gái đang nhảy múa.

Đây là nhóm người chuyên quay những đoạn video ngắn về người đẹp, có độ hot không tệ trên vài diễn đàn, bình thường đi khắp Hoa Hải lấy cảnh, chỗ nào bọn họ đi đến cũng xảy ra tình trạng gà bay chó sủa, người dân thường bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm phiền đến vô cùng khổ sở, mặc dù đã bị kháng nghị rất nhiều lần, nhưng bọn họ hoàn toàn không để vào mắt, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Người dân bình thường nhìn thấy một hàng xe sang như vậy, lập tức cảm thấy sợ hãi, làm sao còn dám chống đối đến cùng nữa?

Lâu dần, đám người này ngày càng kiêu căng, bây giờ đến đường vành đai cũng không bỏ qua, mấy chiếc xe thể thao gần như chặn hết hơn nửa con đường, khiến những chiếc xe đi ngang qua tức đến trong lòng thầm chửi thề, nhưng lại chỉ đành ngoan ngoãn giảm tốc độ để tránh khỏi.

Dù sao người ta là một đám người, hơn nữa trông có vẻ còn là con nhà giàu, người bình thường làm sao dám chọc vào…

Vào lúc mấy người này chụp đến bừng bừng khí thế, một chiếc xe ba bánh dừng ở bên đường, Phương Dạ cầm đồ quét mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó lắc lắc đầu, quay người đi lên lầu của một tòa dân cư.

Vì là toà nhà kiểu cũ nên không có thang máy, lúc anh đang đi lên lầu, đúng lúc gặp phải một đám cư dân có vẻ mặt phẫn nộ đang đi xuống, trong tay còn cầm chổi và chày cán bột này nọ.

Phương Dạ nghiêng người tránh, sau đó anh lập tức đoán ra được mấy người này muốn làm gì. Bây giờ đã sắp giữa đêm rồi, đám người ăn no rửng mỡ ở dưới mở nhạc to như vậy, hơn nữa còn có nhiều ánh đèn đang chiếu sáng, làm con đường vành đai như trở thành sân khấu trong thôn làng vậy, cư dân sống ở đây không nổi giận mới lạ đấy!

Ngày mai không phải là cuối tuần, trẻ em phải đi học, người lớn phải đi làm, có cho người ta ngủ hay không?

Sau khi nhường đường cho đám người kia, Phương Dạ đi đến lầu bốn, chuẩn bị gõ cửa, thế mà nữa đã tự mở ra rồi, anh thấy sau cánh cửa là một cô bé đang mặc đồ ngủ, khoảng sáu bảy tuổi, trong tay còn cầm một cái vợt đánh muỗi điện.

Phương Dạ hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Em gái, đây là đồ mà người nhà em đặt, em nhận giúp anh có được không?”

Cô bé nói bằng giọng ngái sữa: “Anh à, bây giờ em phải đi đưa vũ khí cho cha em, đợi em về rồi nhận có được không, nếu không một lát lúc cha em đánh người xấu sẽ thua đấy, vậy thì sẽ rất phiền!”

Phương Dạ cạn lời nói: “Em gái, vũ khí của cha em không phải là cái vợt đánh muỗi điện này chứ?”

Cô bé tự hào nói: “Không sai, đây là do em chọn giúp cha đấy, muỗi và gián trong nhà vừa đụng vào vợt này thì sẽ gãy cánh ngay, rất lợi hại đấy!”

“Ừ… đúng là rất lợi hại.” Phương Dạ gãi gãi đầu: “Hay là như vậy đi, em giúp anh nhận hàng, anh giúp em đi đưa vũ khí cho cha em, thế nào?”

Cô bé nhíu mày nghi ngờ nói: “Nhưng anh biết cha em sao?”

Phương Dạ cười nói: “Rất đơn giản, em nói cho anh biết em tên là gì, anh xuống dưới hỏi là biết ngay thôi?”

Cô bé gật đầu: “Vậy được rồi, em tên Tiểu Vũ, em giao nhiệm vụ này cho anh nhé, anh nhớ cổ vũ cho cha em đấy!”

“Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Dạ cười hi hi, mau chóng nhận lấy vợt đánh muỗi điện.

Cùng lúc này, đám cư dân đoàn kết với nhau đã đi đến nơi chụp ảnh, mấy người của nhóm chụp ảnh thấy tình hình không ổn, lập tức đưa tay ra ngăn cản bọn họ, thậm chí có một người còn lén lút gọi một cú điện thoại.

Sắc mặt của tên đội mũ lưỡi trai không vui nói: “Chỗ này đang quay video, các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi muốn làm gì à? Tôi trái lại muốn hỏi các người muốn làm gì đấy!” Một người trung niên đeo kính lớn giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, các người mở nhạc lớn như vậy, lại còn rọi đèn tới lui, ồn đến chúng tôi không thể nào ngủ được, mau thu dọn những thứ này đi!”

Một người mẹ cũng nói: “Hơn nữa mấy cô gái này ăn mặc hở hang quá, quả thật là đang làm hỏng thuần phong mỹ, nếu để mấy đứa nhỏ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến chúng nó đấy!”

Phía sau đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: “Đúng đấy, nếu muốn quay mấy đoạn video rác rưởi này thì cút xa một chút, đừng có ở đây làm phiền đến chúng tôi!”

Tên đội mũ lưỡi trai không vui: “Các người bớt ở đây nói linh tinh đi, đây là đường vành đai, chúng tôi nhảy múa ở nơi công cộng, liên quan gì đến các người?”

Một người khác đeo khoen mũi cũng ngoài cười trong không cười nói: “Một đám cổ hủ, thế mà lại nói đây là video rác rưởi, có biết mấy đoạn video mà chúng tôi quay đăng ở trên mạng hot thế nào không? Số lần nhấp chuột ở diễn đàn nào cũng vượt qua mấy trăm ngàn, số tiền kiếm được bằng nửa năm làm công của các người đấy!”

Một cô gái tóc dài tức giận nói: “Kiếm được nhiều tiền thì sao chứ, các người đã làm phiền nghiêm trọng đến người dân chúng tôi, nếu còn không rời khỏi đây, có tin tôi gọi cảnh sát đến bắt các người không!”

“Ôi, cô bé này cũng thật đanh đá quá đấy?” Người đàn ông đeo khoen mũi cười ha ha, sau đó đi thẳng đến trước mặt cô gái, cà lơ phất phơ nói: “Em gái, tôi thấy điều kiện của cô cũng không tệ, có muốn gia nhập vào nhóm của chúng tôi không? Cô cũng thấy đấy, ra vào đều có xe thể thao đưa đón, hơn nữa mỗi tháng đều được chia mấy chục ngàn, tốt hơn nhiều so với việc cô phải ngày ngày vất vả đi làm?”

“Tôi không thèm!” Cô gái tóc dài trái lại rất có khí phách, trực tiếp lấy điện thoại ra: “Nếu còn không rời khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Tên đội mũ lưỡi trai cười lạnh nói: “Cô muốn báo thì cứ báo đi, đây là đường vành đai, hơn nữa còn là nửa đêm khuya khoắt, khoan hãy nói người ta có để ý đến cô hay không, đợi cảnh sát đến đây, chúng tôi đã chụp xong rời đi rồi, còn làm gì được tôi?”

Người trung niên tức giận nói: “Vậy ý của các người là không định rời đi đúng không?”

Người đàn ông đeo khoen mũi cười khẩy nói: “Muốn chúng tôi rời đi, đừng có mơ!”

Một bà cô trách mắng: “Còn không rời đi, có tin tôi đập nát loa của cậu không!”

Người đàn ông đeo khoen mũi hoàn toàn không để tâm: “Ai sợ ai chứ, bộ loa này của tôi cũng không đắt lắm, chỉ có sáu mươi mấy vạn thôi, các người cứ đập đi!”. truyen bjyx

Đám cư dân đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, đa số những người sống nơi này đều không phải là người giàu có, sáu mươi mấy vạn đối với bọn họ là một con số trên trời!