Siêu Cấp Shipper

Chương 312: Xoa bụng giúp tôi




"Đúng vậy, canh gà vừa hầm xong, phải uống lúc còn nóng mới bổ." Lương Duyệt Tư nói: "Cô còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi cậu ta đi."

Quản lý Hà chợt bừng tỉnh: "Được được được, tôi đi tìm cậu ta ngay!"

Cô ta chầm chậm rời đi.

Trong phòng tài vụ, cô gái thủ quỹ đang hạch toán tiền lương cho Phương Dạ.

Lương hai ngày thực tập ít đến thảm thương, nhưng trích phần trăm lại làm người ta giật mình, nếu tính theo phần trăm của nhân viên mới, Phương Dạ có thể được nhận hơn bảy vạn!

Sau khi tính toán xong, ánh mắt cô gái nhìn về phía Phương Dạ không giống như lúc đầu nữa.

"Phương Dạ, đây là bảng lương của cậu, xem xong nếu như không có vấn đề gì thì ký tên bên dưới góc phải là được rồi."

"Không cần xem nữa, tôi tin tưởng hoàn toàn vào người đẹp." Phương Dạ cười hì hì nói.

"Cậu dẻo miệng thật, chẳng trách doanh số lại cao như vậy." Cô gái khẽ che miệng cười, nói tiếp: "Tôi muốn hỏi giùm bạn thân tôi, cậu có bạn gái chưa?"

"Hiện tại vẫn còn độc thân, rất hoan nghênh đến tán." Phương Dạ cười nói thêm: "Làm phiền cho tôi mượn cây bút, ký vào đây đúng không?"

Chị gái sau khi nghe thấy Phương Dạ vẫn chưa có bạn gái lập tức vui mừng hớn hở, vội vàng đưa bút cho Phương Dạ.

Vào lúc Phương Dạ đang định ký tên mình vào, bên ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gọi gấp gáp của quản lý Hà: "Dừng lại, dừng bút lại!"

Người trong phòng tài vụ lập tức ngơ ngác nhìn nhau.

Phương Dạ hơi khó chịu nói: "Quản lý Hà, chị đây lại có ý gì?"

Anh còn tưởng đối phương chê phạt tiền ít quá, còn muốn kiếm cớ trừ thêm một chút.

Quản lý Hà thở hồng hồng lập tức nở nụ cười nói: "Phương Dạ, những lời vừa nãy tôi đùa với cậu đó, cậu cứ coi như tôi đánh rắm là được rồi, nhất định đừng để bụng."

"Chị đang nói gì vậy?" Phương Dạ bỗng chốc thấy vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không hiểu ý của đối phương.

"Tôi nói, trước đó ghi lỗi phạt tiền gì đó, tất cả đều không tính!'

Phương Dạ mỉa mai nói: "Quản lý Hà, chị cảm thấy tôi chưa đủ xấu mặt đúng không, chuyện đã tuyên bố trước mặt mọi người còn có thể rút lại sao? Nói cho chị biết, bây giờ tôi đã nản lắm rồi, không có gì có thể vực tôi dậy được nữa, tôi đi chắc rồi!"

Anh cầm bút ký tên vào, quản lý Hà vội che tay lên giấy, đầu bút lập tức đâm vào tay khiến cô ta phải nghiến răng nghiến lợi.

Phương Dạ dở khóc dở cười nói: "Quản lý Hà, chị cần gì phải bất chấp như vậy, dùng cả khổ nhục kế luôn à?"

Quản lý Hà vô cùng đáng thương nói: "Phương Dạ, coi như chị cầu xin cậu, đừng đi nữa được không, chỉ cần chịu ở lại, chức vụ ở đây cậu cứ chọn thoải mái, tôi đảm bảo sẽ không can thiệp vào!"

Phương Dạ lúc này cũng thấy hơi ngỡ ngàng: "Quản lý Hà, vừa nãy chị còn thề chắc nịch sẽ vĩnh biệt tôi, bây giờ rốt cuộc chị có ý gì đây, có thể nói rõ hơn chút được không?"

Quản lý Hà cười gượng nói: "Trước đây chị làm sai, cậu rộng lượng nhất định đừng để bụng, nào nào nào, ra ngoài gặp một người với tôi trước."

"Gặp ai?"

Quản lý Hà khẽ nói: "Gặp bạn gái cậu."

"Chị bị bệnh à, tôi làm gì có bạn gái?" Phương Dạ suýt chút đã bị sặc.

"Ông trời của tôi ơi, vợ chồng son các người cãi nhau thì cãi nhau, đừng đến giày vò tôi nữa, mau qua đó uống canh gà đi, nếu không thì nguội mất!"

Canh gà cái quái gì vậy?

Phương Dạ đầy nghi ngờ, vẻ mặt khó hiểu đi theo cô ta.

Sau khi anh nhìn thấy Lương Duyệt Tư duyên dáng thướt tha, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Ôi vãi, có khi nào Dương Lâm xuyên tạc ý của mình, chuyện này cũng làm lố quá rồi, lại bảo chủ tịch công ty mang canh gà đến cho mình?

Sau khi Lương Duyệt Tư nhìn thấy Phương Dạ, đầu óc suýt chút cũng không kịp phản ứng lại.

Đây không phải là tên nhóc thối giao hàng nhầm hôm đó, sau đó còn trắng trợn cướp mất ly trà sữa của mình, hóa ra anh lại là em họ của Dương Lâm, hơn nữa còn cả gan đắc tội với mẹ nữa?

"Hóa ra anh chính là Phương Dạ sao?"

Lời vừa nói ra, lập tức đến lượt quản lý Hà ngây người khó hiểu.

Chuyện gì vậy, bọn họ không có quan hệ yêu đương sao, thì ra chủ tịch Lương không hề quen biết Phương Dạ?

Phương Dạ ngại ngùng cười nói: "Đúng vậy, tôi chính là Phương Dạ, Phương Dạ chính là tôi."

Lương Duyệt Tư nhìn thấy nụ cười của anh thì thấy hơi tức giận, nhưng vẫn đưa canh gà cho anh, nói: "Đây là canh gà chị họ anh hầm cho anh đó, mau uống đi."

"Cảm ơn." Phương Dạ nhận lấy xong lại để sang một bên.

Lương Duyệt Tư thấy anh không uống, lập tức sốt ruột nói: "Anh mau uống đi, tôi còn phải chụp ảnh gửi cho chủ tịch Dương xác nhận nữa đó!"

Trước đây điều kiện Dương Lâm đồng ý cho thuê máy bay chỉ có một, bảo Lương Duyệt Tư tự mình mang canh gà đến cho "em họ" là Phương Dạ uống, chỉ cần chụp ảnh xác nhận, hợp đồng cho thuê sẽ lập tức có hiệu lực!

Không thể không nói, Dương Lâm chơi chiêu này quả thật rất tuyệt, không những có thể khiến Phương Dạ nở mày nở mặt, hơn nữa còn trực tiếp chứng tỏ thân phận của anh.

Tuy chỉ là một thực tập sinh, nhưng đồng thời cũng là em họ của chủ tịch Dương, có thể mua được chiếc Gulfstream G650ER trị giá mấy tỷ, kiểu xuất thân "nữ tỷ phú ngầm" này đương nhiên không thể tùy tiện đắc tội được!

Hai ngày nay chịu nhiều uất ức, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội trêu đùa chủ tịch Lương, đương nhiên không thể tùy ý bỏ qua được, Phương Dạ cố tình nói: "Thật ngại quá chủ tịch Lương, hơn chín giờ tôi mới được ăn, bây giờ thật sự không uống nổi nữa, để nó từ từ tiêu hóa một chút đi."

Lương Duyệt Tư cau mày nói: "Phải đợi bao lâu?"

Phương Dạ vỗ bụng nói: "Cũng không mất bao lâu, một hai tiếng gì thôi."

Một hai tiếng đồng hồ?

Lương Duyệt Tư suýt chút đã lỡ miệng chửi thề, bây giờ ngài George vẫn còn đang đợi trên đảo, mất hai tiếng đồng hồ chỉ sợ máy bay cũng sắp hạ cánh rồi!

Cô ta nhẫn nhịn nói: "Hay là thế này đi, anh chỉ cần uống một ngụm cho có hình thức, để thư ký của tôi chụp ảnh lại có được không?"

"Thật sự uống không nổi nữa." Phương Dạ giả vờ ợ một tiếng, nói: "Cô xem, sắp trào ngược lên cổ họng rồi."

Trào con mẹ anh, sao không trào lên cho chết đồ khốn kiếp nhà anh đi!

Nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn của đối phương, nếu như không phải muốn năn nỉ anh, Lương Duyệt Tư chắc chắn đã ra tay đánh người rồi!

Gương mặt cô ta bí xị nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Phương Dạ cười khúc khích nói: "Lúc nhỏ nếu tôi ăn quá no, mẹ tôi sẽ xoa bụng giúp tôi, hay là cô giúp tôi xoa bóp một lát đi?"

Quản lý Hà lảo đảo suýt chút đã ngã xuống đất.

Không phải chứ, bảo chủ tịch xoa bụng cho cậu, sao cậu lại ngang ngược như vậy chứ?

Tên nhóc này quả nhiên đầy ý nghĩ xấu xa!

Gương mặt xinh đẹp của Lương Duyệt Tư không ngừng thay đổi, bối rối một lúc lại đưa tay xoa bụng Phương Dạ thật.

Bản thân Phương Dạ cũng giật mình, anh vội vàng lùi lại một bước tránh ra.

Lương Duyệt Tư tức giận nói: "Anh chạy gì chứ, không phải muốn xoa bụng sao?"

Phương Dạ ngại ngùng cười nói: "Chuyện đó... tôi suy nghĩ một lát, dù sao nam nữ cũng phải giữ khoảng cách, hay là bỏ chuyện xoa bụng đi."

Lương Duyệt Tư suýt chút đã tức hộc máu: "Rốt cuộc anh muốn thế nào, tôi không có thời gian dây dưa với anh!"

"Hay là, cô đút cho tôi ăn đi?" Phương Dạ cũng biết không thể đùa quá trớn, dù sao người ta đã xuống nước lắm rồi.

"Được, lần này anh không được né tránh nữa!"

"Nếu như cô không trút giận lên mũi của tôi, tôi bảo đảm sẽ không tránh."

Trước ánh mắt của mọi người, Lương Duyệt Tư hậm hực không vui chỉ đành mở bình giữ nhiệt ra, lấy thìa múc từng muỗng canh đút cho Phương Dạ ăn.

Đàm Dập Minh ở phía xa nhìn thấy cũng cạn lời: "Ôi vãi, quả thật chú tư đỉnh quá, lại bảo chủ tịch bá đạo đút cho cậu ấy ăn trước mặt mọi người!"

Hồ Phi cười gượng nói: "Chú tư chính là chú tư, chúng ta cả đời này chắc hẳn có cưỡi tên lửa cũng không theo kịp."

Mạnh Hổ rất đồng tình, nói: "Đúng vậy, đây mới đúng là người chiến thắng của cuộc đời mà!"

Sau khi thấy thìa canh được đưa đến, Phương Dạ bỗng nhiên nói: "Chờ một chút!"

Bàn tay Lương Duyệt Tư khẽ run lên, suýt chút đã làm đổ canh gà thơm ngon đậm đà.

"Anh lại muốn thế nào nữa?"

"Tôi sợ bỏng, cô thổi cho tôi trước đi."

Đồ khốn kiếp này!

Tôi là chủ tịch mà tự mình đút canh cho anh đã đủ hạ mình rớt giá lắm rồi, tên nhóc này lại còn năm lần bảy lượt được nước lấn tới, có cần phải quá đáng đến vậy không?

Thấy Phương Dạ cười xấu xa, Lương Duyệt Tư thật sự rất muốn hất hết bình canh nóng hổi lên mặt Phương Dạ...