Siêu Cấp Shipper

Chương 310: Để tôi gánh




Triệu Khoát giật mình, sau khi ăn bám hơn nửa năm, anh ta biết rõ đối phương chắc chắn có thể nói được làm được, nếu như tất cả đồ đạc đều bị lấy lại, bản thân anh ta lập tức sẽ trở thành tên ăn mày không một xu dính túi.

Bảo người đã quen sống sung sướng như Triệu Khoát trở lại làm một tên nghèo kiết xác, như thế quả thật còn khó chịu hơn cả việc giết anh ta cho xong!

Chẳng biết phải làm sao, anh ta chỉ có thể xắn tay áo lên, hung hăng tát về phía Mộ Tiểu Điệp.

Mộ Tiểu Điệp không ngờ đối phương sẽ ra tay dứt khoát như vậy, lập tức sợ đến nỗi mặt mày hoảng hốt, quên cả việc tránh đi.

Thấy cái tát sắp giáng lên gương mặt trắng mịn của Mộ Tiểu Điệp, một cây bút ký tên bỗng nhiên lao tới, vừa khéo đập trúng khớp tay của Triệu Khoát, khiến cú tát của anh ta hoàn toàn mất phương hướng, tát một cái bốp lên mặt quý bà bên cạnh...

Cái tát này vừa giòn vừa vang, hơn nữa còn còn bốc lên một làn khói trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, khiến mọi người vây quanh đều kinh ngạc không thôi.

Ôi trời ơi, người phụ nữ này đã bôi phấn dày cỡ nào vậy...

Lớn từng này rồi, chắc hẳn quý bà này lần đầu bị người ta tát như vậy, bà ta ôm mặt đứng đực ra một lúc, sau đó bỗng nhiên bùng nổ giống như núi lửa.

"Triệu Khoát, cậu lại dám đánh tôi vì con khốn này, bà đây chơi tới với cậu!"

Triệu Khoát rõ ràng cũng vô cùng sửng sốt, anh ta lắp bắp nói: "Chị Lan, em... vừa rồi không phải em cố ý đâu, không biết tại sao lại... lại tát trúng chị."

"Mặt của bà cũng sưng hết cả lên rồi, ra tay cũng mạnh thật, cậu còn nói không cố ý sao?"

Quý bà đương nhiên cho rằng hai người vẫn còn tình cảm, cho nên Triệu Khoát mới bảo vệ Mộ Tiểu Điệp, bà ta nổi trận lôi đình cầm cái túi xách trong tay ném về phía đối phương, bây giờ cũng không thèm quan tâm có phải túi bản giới hạn hay không nữa.

"Chị Lan đừng đánh, em thật sự không cố ý, chị nghe em giải thích đi, ui cha!"

Quý bà ra tay rất mạnh, hơn nữa đồ trong túi xách cũng không nhẹ, lập tức đánh Triệu Khoát phải ba chân bốn cẳng bỏ chạy, liên tục kêu rên thảm thiết.

Mộ Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn hai người trở mặt đánh nhau, không hề biết tại sao Triệu Khoát lại đánh quý bà một bạt tai.

Cô ấy biết rõ người bạn trai cũ này yêu tiền cỡ nào, tình cảm còn sót lại gì đó cũng chỉ là trò cười mà thôi, chắc chắn sẽ không vì cô ấy mà phản bội lại quý bà đó.

Vậy cái tát đó rốt cuộc là làm sao?

Vào lúc cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phương Dạ đã dửng dưng bước đến.

Lỗ tai của anh rất thính, vào lúc bắt đầu xảy ra xích mích anh đã chú ý đến tình hình bên này từ lâu, vội vàng đuổi người đàn bà mập mạp đi, sau đó trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã phóng cây bút trong tay về phía Triệu Khoát.

"Tiểu Điệp, hai cái đồ dở hơi này ở đâu chui ra vậy, chị quen không?"

"Người đàn ông đó là bạn trai cũ của tôi, anh ta bị người phụ nữ đó... chuyện đó, chắc cậu cũng hiểu." Mộ Tiểu Điệp cười gượng, cô ấy không hề có ý muốn giấu Phương Dạ.

Không biết Hồ Phi ở đâu chui ra cười nói: "Đương nhiên là chú tư biết rồi, bản thân cậu ấy vốn là người trong giới... um um um!"

Phương Dạ vội bụm miệng Hồ Phi lại, mẹ kiếp lại dám bôi nhọ anh giữa nơi đông người, nhất định không thể nhịn được!

Anh tiện tay đẩy Hồ Phi vào trong đám người, sau đó giả vờ ho khan vài tiếng, nói: "Khụ khụ, Tiểu Điệp à, chúng ta có cần gọi bảo vệ đến giúp không, bọn họ còn làm ầm ĩ như vậy nữa, chúng ta không thể nào làm ăn tiếp được."

Mộ Tiểu Điệp còn chưa kịp nói gì, cuộc truy đuổi trong sân đã kết thúc, Triệu Khoát cuối cùng cũng bị quý bà đó đạp ngã lăn ra đất, sau đó bà ta còn hung hăng giẫm gót giày lên vài cái.

Gót giày của đôi giày cao gót đó vừa nhỏ vừa nhọn, hơn nữa đạp vào chỗ chí mạng cực kỳ chuẩn, đám đàn ông xung quanh nhìn thôi cũng thấy toát mồ hôi lạnh.

Mẹ kiếp đạp vài phát như vậy, người bình thường không chết cũng tàn phế...

Triệu Khoát sùi bọt mép ngất đi, anh ta cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng, quả thật là khóc không ra nước mắt.

"Hừ, cho cậu ăn cây táo rào cây sung!" Quý bà hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tiểu Điệp.

Sau khi lên cơn xong, bà ta không hề có ý định buông tha cho đối phương.

"Không biết xấu hổ, tôi có thể không truy cứu những chuyện khác, nhưng cái túi này cô buộc phải đền, tổng cộng một trăm ba mươi tám vạn, mau đưa tiền, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!"

Phương Dạ chắn trước mặt Mộ Tiểu Điệp, nói: "Đợi đã, trước tiên không nói đến chuyện trách nhiệm, bà dựa vào đâu nói cái túi rách này đáng giá hơn một trăm vạn?"

"Túi rách? Đây chính là Hermes bản giới hạn của tôi, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!" Quý bà tức giận nói tiếp: "Chỉ bắt đền tiền đã là hời cho cô ta lắm rồi, đám quê mùa các người!"

"Phương Dạ, rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Vào lúc này, quản lý Hà bị người đàn bà mập mạp đeo bám một lúc lâu cuối cùng cũng đến.

Quý bà nhìn thấy bảng tên trên ngực của cô ta, đôi mắt lập tức sáng bừng lên: "Cô chúng là quản lý đúng không, đến đúng lúc lắm, cấp dưới của cô làm hư túi Hermes bản giới hạn của tôi, nếu như cô ta không chịu đền thì tôi sẽ kiện luôn cả cô!"

Quản lý Hà vừa nhìn đã biết quý bà này chắc chắn là người có tiền, cô ta vội vàng tươi cười nói: "Quý bà này, tôi vừa mới đến, có thể kể lại mọi chuyện cho tôi biết được không?"

Quý bà rất hài lòng với dáng vẻ ăn nói khép nép của cô ta, lạnh lùng cười nói: "Được, vậy tôi kể tóm tắt lại một lần, vừa rồi con khốn này ném con trai ngoan lên người tôi, đúng lúc làm đổ nước lên chiếc túi Hermes này của tôi!"

Phương Dạ bỗng nhiên hỏi: "Con trai ngoan của bà là ai?"

"Nó là một con Teddy!"

"Ồ, hóa ra con trai bà là một con chó à, hiếm thấy ghê!"

"Hahahahaha!"

Mọi người xung quanh lập tức cười phá lên.

Quý bà thẹn quá hóa giận nói: "Có gì buồn cười chứ, con trai tôi quả thật là một con chó!"

Quản lý Hà cố nhịn cười, cau mày nói: "Tiểu Điệp, những gì quý bà này nói có thật không?"

Mộ Tiểu Điệp vội giải thích nói: "Quản lý, không phải tôi cố ý vứt... con trai bà ta đâu, là Triệu Khoát để con chó lên quầy hàng mới dẫn đến chuyện như vậy!"

Quản lý hà ngạc nhiên nói: "Triệu Khoát lại là ai?"

Phương Dạ chỉ và người đàn ông đang nằm thoi thóp trên mặt đất: "Ở đó đó, chắc là anh ta."

Quản lý Hà làm theo nguyên tắc nhẫn nhịn cho xong chuyện, ra lệnh cho Mộ Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp, bây giờ cô đi xin lỗi quý bà này trước, chuyện bồi thường chúng ta từ từ bàn bạc sau."

Phương Dạ kêu oan cho Mộ Tiểu Điệp nói: "Quản lý, như vậy cũng bất công quá rồi, rõ ràng là bác gái này không xích chó của mình cho kỹ, dựa vào đâu đổ hết trách nhiệm lên người Tiểu Điệp chứ?"

"Nếu khách hàng đã đến cửa hàng mình mua hàng, vậy thì chúng ta phải có trách nhiệm đến cùng, chuyện này có vấn đề gì sao?" Quản lý Hà làm ra vẻ chuyện đương nhiên: "Con trai của khách không xích kỹ, Tiểu Điệp đương nhiên phải xích lại giùm, túi xách của khách bị hư vì con trai không được xích kỹ, Tiểu Điệp cũng phải chịu trách nhiệm!"

"Quản lý, chị đúng là ăn nói ngang ngược!"

Phương Dạ quả thật bị cô ta chọc giận đến buồn cười, cái gọi là đổi trắng thay đen đang nói đến loại người như quản lý Hà đây sao?

Quản lý Hà dường như nhớ ra gì đó, cô ta trừng mắt với Phương Dạ nói: "Chuyện này hình như không có liên quan đến cậu, đúng rồi, vừa nãy tôi còn chưa tìm cậu tính sổ chuyện của khách hàng đó đâu, cút sang một bên trước cho tôi!"

Phương Dạ lạnh lùng cười nói: "Quản lý, tôi chỉ đơn giản là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, chuyện này tôi gánh giùm Tiểu Điệp, cho dù bao nhiêu tiền tôi cũng đền, như vậy được rồi chứ?"