Siêu Cấp Shipper

Chương 309: Ăn cơm mềm




Người phụ nữ mập mạp lập tức nổi trận lôi đình: "Cậu nói như vậy là có ý gì, dám nói bà đây xấu xí hả?”

“Bên cạnh có một cái gương, tự chị nhìn đi.” Phương Dạ mặt không thay đổi chỉ tay: "Còn có, nếu chị muốn gọi người thì cứ gọi đi, nhưng trong cửa hàng này có camera giám sát đấy.”

“Mẹ kiếp, sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn!” Người phụ nữ mập mạp nhanh chóng bỏ váy xuống: "Nhìn thấy bộ dạng nghèo kiết xác này của cậu chắc cũng không bỏ ra nổi ba vạn đâu, vậy thì gọi quản lý đến đây đi!”

"Được, chị chờ một chút."

Có thể để cho đối phương chuyển hướng mục tiêu hỏa lực, đương nhiên là muốn còn không được, Phương Dạ vội vàng thông báo với quản lý Hà, chuyện này ngay từ đầu không liên quan gì đến mình, làm người khác đau đầu cũng không sao.

Quản lý Hà đang nói chuyện phiếm với Tưởng Hân, nghe thấy chuyện về người phụ nữ mập mạp kia, cô ta không lo lắng thản nhiên nói: "Phương Dạ, dù sao thì cậu cũng là nhân viên bán hàng có doanh thu mấy trăm vạn, chẳng lẽ chuyện nhỏ con này cậu cũng không thể xử lý được sao?”

Phương Dạ không nói nên lời, tôi con mẹ nó vừa mới lên làm việc này một ngày mà thôi, cô có muốn tôi đội chiếc mũ lớn như vậy không thế?

Anh dứt khoát quyết tâm liều mạng: "Được rồi, nếu quản lý đã nói như vậy, thì tôi được toàn quyền xử lý rồi nhỉ?”

Quản lý Hà không kiên nhân xua tay: "Cậu cứ làm theo cách cậu đi.”

“Được rồi, cô đừng hối hận đấy.” Phương Dạ tức giận rời đi.

Tưởng Hân có chút bất an: "Quản lý, chúng ta sao không đi qua xem một chút đi, nếu Phương Dạ lỡ lầm gây ra chuyện lớn thì làm sao bây giờ?”

Quản lý Hà lơ đễnh: "Không thành vấn đề, tôi còn ước gì cậu ta làm lớn chuyện hơn, để mọi người còn có trò hay để xem, mà tôi cũng có cái cớ để có thể sa thải cậu ta, dù sao chính cậu ta cũng không muốn làm ở đây, mọi người cùng nhau vui vẻ mà!”

Tưởng Hân ngập ngừng hỏi: "Quản lý, Phương Dạ có phải là đang đắc tội với cấp cao nào trong công ty không?”

“Đúng vậy, nhưng cụ thể là ai cô đừng nên biết.” Quản lý Hà cười nói: "Dù sao thì Phương Dạ càng bị hại thảm càng tốt!”

"..."

Sau khi trở lại cửa hàng, Phương Dạ nói thẳng: "Chị gái, quản lý của chúng tôi nói rằng công ty sẽ bồi thường toàn bộ số tiền, tôi sẽ làm một tờ đơn cho chị, giờ chị đi đến người quản lý để lấy chữ ký xong rồi có thể đến phòng tài vụ lấy tiền.”

“Cậu nói thật chứ?” Người phụ nữ mập mạp sửng sốt một chút, không ngờ Phương Dạ lại sảng khoái như vậy, nếu nói một cách logic, tại sao anh lại không cò kè mặc cả thêm nữa?

“Còn đồ giả kia, tôi sẽ lấy đơn đặt hàng cho chị ngay bây giờ.” Phương Dạ lấy ra một tờ phiếu hoàn tiền từ phía sau, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống.

Nhìn thấy đối phương thật sự ghi số tiền ba vạn, người phụ nữ mập mạp đột nhiên có chút đề phòng.

Mẹ kiếp, sớm biết vậy thì vừa rồi nên hét thêm giá cao hơn chút.

Ngay lúc Phương Dạ đang múa bút thành chữ thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi đến trước cửa hàng của Mộ Tiểu Điệp, phía sau cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi đang ôm Teddy, cậu ta khá đẹp trai, nhưng mà hai quầng thâm dưới mắt có chút khó nhìn, một bộ dáng vì thiếu ngủ nên trông yếu ớt.

Sau khi nhìn thấy Mộ Tiểu Diệp, vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi có chút mất tự nhiên.

"Triệu Khoát?"

Mộ Tiểu Điệp cũng nhận ra người bạn trai mối tình đầu của mình.

Hai người bọn họ là bạn học cùng cấp ba, hai người yêu nhau được hai năm, mới chia tay cách đây bảy tháng, chỉ vì một lý do vừa đơn giản lại vừa cẩu huyết: Triệu Khoát bị sếp của mình để để ý, vì một chiếc BMW series 3 khiến cậu ta không chút do dự mà phản bội bạn gái, đúng vào đêm đông lạnh giá, mối quan hệ giữa hai người đã chấm hết…

Triệu Khoát có chút ngượng ngùng chào hỏi: "Xin chaof, hóa ra em làm việc ở chỗ này à?"

Khi góa phụ nhìn thấy Mộ Tiểu Điệp trẻ trung xinh đẹp, cảm thấy bỗng chốc mình bị hạ thấp xuống, sắc mặt lập tức kéo dài: "Tiểu Triệu, em có biết người bán hàng này không?"

Triệu Khoát cười rạng rỡ nói: "Cô ấy là bạn học cấp ba của em, cô ấy tên là Tiểu Điệp."

"Tiểu Điệp? Ồ, chị nhớ ra rồi, cô ta chính là cô gái mà em đã đổ trước đây à?" Góa phụ khinh thường nói.

Triệu Khoát không dám giấu giếm, chỉ có thể thành thật nói: "Đúng vậy ạ."

“Nếu là người quen cũ, vậy thì tôi có thể tùy ý giúp đỡ công việc kinh doanh một chút rồi.” Góa phụ vênh vang đắc ý nói: "Loại nước hoa nào quý giá đắt nhất của các người, lấy ra cho tôi xem chút.”

"Vâng, xin chị vui lòng chờ chút ạ."

Dù sao thì đối phương cũng là khách hàng, còn Mộ Tiểu Điệp thân là nhân viên bán hàng chỉ có thể gượng cười.

Ngay khi cô ta quay người lấy nước hóa, góa phụ nói: “Tiểu Triệu, đặt con trai thân yêu của chị xuống đi, để nó nghỉ ngơi một chút.”

"Vâng chị Lan.”

Triệu Khoát đang định ngồi xổm đặt con chó xuống mặt đất, thì góa phụ đột nhiên mắng: "Có phải em có bệnh hay không thế? Trên mặt đất này không sạch sẽ chút nào, nếu con trai của chị bị bẩn thì làm sao bây giờ?”

Triệu Khoát nghi vấn hỏi: “Vậy thì đặt đâu bây giờ ạ?”

"Chỉ cần đặt nó trên quầy là được rồi, con trai của chị ngoan lắm, nó không chạy lung tung đâu.”

Nhìn thấy Triệu Khoát đặt con chó trên chiếc quầy không dính vết bẩn kia, Mộ Tiểu Điệp lập tức bị dọa sợ, bởi vì vẫn còn rất nhiều nước hoa được trưng bày trên đó!

"Triệu Khoát, anh không được để con chó lên, nó sẽ đụng vào nước hoa mất!"

Góa phụ hùng hùng hổ hổ nói: “Chỉ là mấy lọ nước hoa thôi mà, có chuyện gì to tát đâu, nếu vỡ rồi thì coi như của tôi là được.”

Teddy bị ôm nửa ngày, đã sớm có chút bồn chồn, huống chi nó lại là cao thủ Nhật Bản nổi tiếng nhất trong đám chó, sau khi đặt chân xuống quầy xong, nó lập tức nhào về phía Mộ Tiểu Điệp.

"A!"

Nhìn thấy Thái Nhật Thiên muốn ôm lấy cánh tay của mình tưởng nó muốn cào mình, Mộ Tiểu Điệp vốn từ nhỏ đã rất sợ chó, cô ta sợ đến mức hét lên rồi ném nó đi.

Ẳng ẳng...

Thái Nhật Thiên chết đứng trong vòng tay của góa phụ, bốn đầu chân ngắn của nó như bị động kinh, đá lung tung, nó đá chai nước khoáng Evian trên tay chủ nhân, nước khoáng lập tức làm ướt hết túi xách đang xách trên tay.

“Chiếc Hermes phiên bản giới hạn của tôi!” Góa phụ lập tức đau lòng đến mức không thèm đếm xỉa đến “đứa con ngoan” đã ngã xuống đất không ngừng sủa gâu gâu.

Sau khi nhìn thấy chiếc túi bị ướt thành một mảng lớn, bà ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Mộ Tiểu Điệp, lớn tiếng gào to: “Nhìn chuyện tốt mà cô đã làm này, đây chính là chiếc túi xách phiên bản giới hạn giá hơn một vạn đấy, tôi tốn bao nhiêu thời gian công sức mới mua được nó, vậy mà bây giờ cô lại làm hỏng nó!”

Giọng nói của góa phụ rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, xung quanh cũng có một vài người hiểu chuyện tụ tập đến.

Mộ Tiểu Điệp chưa tỉnh hồn hoảng sợ nhanh chóng giải thích: "Tôi không cố ý, là do chó của bà đột nhiên nhào tới, cho nên tôi mới…”

“Nhào tới thì sao chứ, vừa rồi tôi cũng nói rồi, con trai của tôi rất ngoan, nó sẽ không cắn người, mà nó chỉ đang chơi đùa cùng cô thôi!” Góa phụ tức giận nói: “Bây giờ thì hay rồi, Hermes của tôi không thể dính nước được, cô phải bồi thường cho tôi một chiếc túi xách hoàn toàn mới!”

Bồi thường một chiếc túi xách mới, vậy chẳng phải nó có giá hơn một vạn sao?

Mộ Tiểu Điệp giật mình, nhanh chóng dựa vào lý lẽ biện luận: "Vị bà này, việc vừa rồi thật sự không thể trách tôi được!"

"Tôi không trách cô thì trách ai được, chẳng lẽ là trách tôi sao?”

"Nhưng rõ trước đó tôi đã nhắc là không thể thả chó ở trên quầy mà!"

"Tôi không quan tâm, dù sao thì việc này đều là lỗi của cô!" Góa phụ tức giận nói: "Tiểu Triệu, vừa rồi cô ta làm rơi con trai ngoan của chị xuống đất, em cho cô ta một bạt tai cho chị.”

Triệu Khoát có chút không đành lòng: “Cái này…Việc này không tốt lắm đâu?”

Góa phụ hùng hùng hổ hổ mắng: “Có cái gì mà tốt với không tốt? Lời nói của bà đây là mệnh lệnh, nếu mày dám làm trái không nghe lời, thì mày có tin rằng tao sẽ thu hồi lại mọi thứ tao cho mày, sau đó cho mày ngủ ngoài đường đêm nay không?”