Siêu Cấp Shipper

Chương 302: Đồng đội ngu như heo




Lúc hai nhân viên bảo vệ vội vàng mở cửa bước ra, chiếc 911 của Tề Tử Du đã bị đập nát đến mức có thể trực tiếp kéo đi bán sắt vụn được rồi...

“Khốn kiếp, sao mày lại đập xe khách của bọn tao!” Một nhân viên bảo vệ chỉ tay vào Phương Dạ chửi.

Phương Dạ cười lạnh lớn lối đáp: “Tao vui đấy, được không hả? Nói cho tụ bay biết tao không chỉ đập mà còn bĩnh lên đấy nữa cơ!”

“Mày dám?”

Bảo vệ giận tím mặt, đã đập xe còn bĩnh lên đấy, khinh người quá đáng mà?

“Mày xem tao dám hay không?”

Phương Dạ đang định làm thì chợt nhớ ra bên cạnh còn có một Lam Dịch Thư xinh đẹp, quyến rũ nên nhanh chóng thay đổi lời nói: “Bỏ đi, tao lại không buồn tè nữa rồi.”

“Tao thấy mày là ngứa da thèm rồi thì đúng hơn!”

Hai nhân viên bảo vệ khí thế hùng hùng hổ hổ muốn lên đánh người, bọn họ vừa giơ gậy cao su trong tay lên thì Phương Dạ đã đánh đòn phủ đầu, đập gạch lên mặt một người!

Sau tiếng bụp vang lên, nhân viên bảo vệ này không nói tiếng nào đã ngã oặt xuống trên mặt máu mũi chảy ròng ròng, thảm không thôi.

Người kia còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì bụng bất ngờ truyền đến một lực lớn, sau đó cả người bay ngược lại đập thẳng vào bức tường phía sau.

Lam Dịch Thư nhìn mà mặt tái nhợt cả đi, lúc trước cô ta nghe nói Phương Dạ đánh giỏi lắm, nhưng không ngờ lại đánh tốt đến cỡ này, hai tên bảo vệ to con bị hạ trong nháy mắt, căn bản là không có sức đánh trả.

Không trách được sao Tâm Vũ muốn tìm anh giúp đỡ, đầm rồng hang hổ cũng có thể xông qua được!

Phương Dạ bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo và nhấc bổng một bảo vệ đang thở gấp lên.

“Tao hỏi mày, cô gái xinh đẹp vừa vào trong giờ đâu rồi?”

Bảo vệ giãy dụa nói: “Trong… trong Uyển nhiều cô gái đẹp như vậy sao tao biết được người mày nói là… là ai chứ?”

Phương Dạ mở điện thoại ra, nhấn vào tấm ảnh đã lưu từ lâu: “Đó, là cô gái này.”

“Ông… ông đây đéo biết!” Thực ra thì chẳng cần nhìn ảnh, bảo vệ cũng biết Phương Dạ đang nói đến ai: “Chỗ… chỗ này là địa bàn của anh Lang, mày dám gây sự ở đây thì cứ cẩn thận cái đầu của mày đấy!”

Bộp!

Bức tường bên cạnh bảo vệ đột nhiên bị cục đá đập thủng một lỗ, mảnh vụn văng làm cho tên đó vàng cả mặt.

Phương Dạ lạnh lùng nói: “Còn không nói thật nữa thì tao thấy đầu mày nở hoa trước mới đúng.”

Bảo vệ bị dọa đến hồn bay phách tán, sức tay của tên này phải mạnh cỡ nào mới đập thủng bức tường xi măng!

Anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Đại… đại ca tha mạng, em nói, em nói hết!”

“Giờ cô ấy ở đâu?”

“Ở… ở đấu trường Lang trên tầng ba.”

Lam Dịch Thư nghi ngờ nói: “Đấu trường Lang là chỗ quái nào?”

Bảo vệ thành thành thật thật đáp: “Là đấu trường quyền phi pháp do anh Lang lập, loại đánh không có quy tắc ấy.”

Lam Dịch Thư truy vấn: “Sao cậu ấy lại ở chỗ như vậy?”

“Cái này mà cũng cần phải hỏi sao, đương nhiên là ép cô ấy đánh rồi.” Phương Dạ tiện tay đánh ngất tên bảo vệ, rồi nhanh chóng bước vào trong Hàn Lâm Uyển.

Khu vực giải trí ở tầng một không có ai, đoán chừng là những người khách đó đã đến đấu trường lang cả rồi, Phương Dạ đi một vòng cuối cùng cũng tìm thấy một thang máy có người canh.

“Mày là ai, làm gì đấy?”

Hai tên bảo vệ vừa định rút gậy cao su ra thì Phương Dạ đã ném mỗi tên một viên gạch rồi.

“Cái thứ đồ chơi này dùng thuẩn tay ra phết, hơn nữa chất lượng cũng tốt.” Phương Dạ vừa nghịch gạch vừa ấn vào tầng ba, Lam Dịch Thư vội vào theo.

Nhìn thấy dáng vẻ yểu điệu của cô ta, Phương Dạ cau mày nói: “Người đẹp, chỗ tiếp theo không phải chỗ hay ho gì đâu, hay là cô ở lại đây tiếp ứng đi?”

“Anh yên tâm, tôi không cần người ta chăm sóc!” Lam Dịch Thư vén tay áo lên, lộ ra một chiếc đồng hồ đầy kỹ thuật trên cánh tay trắng như ngọc.

Phương Dạ hỏi: "Đây là cái gì?"

“Súng gây choáng chống sói mới nhất.” Lam Dịch Thư hơi đắc ý nói: “Dòng điện cao áp của nó có thể làm choáng một con voi trưởng thành, đồng thời nó cũng có chế độ bắn với khoảng cách hiệu quả tối đa là tám mét.”

“Còn có thể bắn lợi hại vậy sao? Vậy chẳng phải là không khác mấy so với vũ khí bí mật của chị Quả sao?” Phương Dạ lập tức nổi lên sự tò mò: “Nhưng không nhìn thấy miệng bắn, dùng thế nào vậy?”

“Thật ra tôi cũng chưa dùng bao giờ.” Lam Dịch Thư ngượng ngùng nói: “Hình như, hình như ấn ở chỗ này đi?”

Búng nhẹ một cái, hai mảnh kim loại nhỏ màu đen có hình vòng cung đột nhiên bật ra từ mặt trước của chiếc đồng hồ, bay tới cánh tay của Phương Dạ!

“Con mẹ nó chứ ứ ứ…”

Còn chưa kịp mắng một câu đồng đội ngu như heo, Phương Dạ không có phòng bị đã bị điện giật cho gà bay chó chạy, nhảy lên giật giật mấy giây rồi hôn mê bất tỉnh…

Dù thân thể anh đã được cường hóa nhưng cũng không thể có sức như voi to được.

Nhìn Phương Dạ mềm oặt ngã xuống đất, Lam Dịch Thư ngẩn ra: “Ê? Phương Dạ, Phương Dạ anh sao đấy, anh đừng dọa tôi, mau tỉnh lại, Vũ Tâm còn đợi anh đi cứu!”

Người Phương Dạ thỉnh thoảng lên cơn co giật một chút, không hề có ý định tỉnh dậy.

“Toang rồi, toang rồi, cấp cứu cho người bị điện giật phải làm thế nào đây, không biết hô hấp nhân tạo được không nhỉ?”

Lam Dịch Thư sốt ruột chết đi được, ngay khi định làm bừa, ôm lấy Phương Da hôn thì cửa thang máy vang lên một tiếng ting.

Sau khi thang máy mở ra đám bảo vệ đang chuẩn bị gặp địch mạnh nhất thời ngây ra.

Cái đéo gì thế này?

Không phải là có kẻ thù mạnh đánh vào à, sao lại là một nam một nữ, hơn nữa nam còn bất tỉnh nhân sự, cả hay còn bày ra cái cảnh sinh ly tử biệt như trên phim truyền hình thế này?

“Đội trưởng, giờ phải xử sao?”

“Trói họ lại trước chờ anh Lang xử trí.”

“Vâng.”

Thấy phía bên kia thấy nhiều người như vậy, Lam Dịch Thư lý trí bỏ phản kháng, một nhân viên bảo vệ sau khi kiểm tra gọi: “Đội trưởng, tên này mắt trắng dã cả ra rồi, có cần trói nữa không?”

“Đã chết đến nơi rồi còn trói cái lông gì nữa, ném vào thùng rác bên cạnh, muộn chút nữa cho người xử lý.”

“Biết rồi ạ.”

Đội trưởng áp giải Lam Dịch Thư vào một hội trường lớn hơn cả sân bóng rổ, chỗ ngồi ở cầu thang xung quanh đã chật cứng khán giả, mà giữa sảnh lớn có lồng sắt cực kỳ to, hai tên đàn ông mạnh mẽ cởi trần đang liều chết đánh bên trong!

“Đi mau!”

Lam Dịch Thư còn đang nhìn xung quanh, đội trưởng đã đẩy cô ta một cái, cô ta chỉ có thể loạng choạng đi tiếp về phía trước.

Lúc một tên to con bị cây thập tự giá thắt cổ, Lam Dịch Thư cuối cùng cũng nhìn thấy anh Lang và Tề Tử Du trong phòng VIP.

“Ái ui, đây chẳng phải là người đẹp mượn điện thoại tôi lúc trước đó sao?” Tề Tử Du cười quái gở nói: “Không trách được sao mai không thêm Wechat, thì ra cô chỉ là vì nghe lén tôi, có thích thì nói ra chứ, người đẹp như cô, ngày nào cũng ở bên cạnh tôi nghe là được, cần gì phải phiền phúc như vậy?”

“Bạn tôi đâu?” Lam Dịch Thư không để ý đến anh ta, mà nhìn anh Lang.

“Yên tâm, chẳng mấy mà cô gặp được cô ta thôi, giờ uống với bọn tôi một ly đã.” Anh Lang phất tay: “Cởi trói!”

Lúc đội trưởng vừa cởi trói xong, trong đại sảnh vang tiếng hoan hô như thủy triều, Lan Dịch Thư nghe theo tiếng vang, thấy trong lồng sắt người thắng cuộc đã được định đoạt, một người đàn ông vạm vỡ lẳng lặng ngã xuống đất, tay chân đều bày ra góc cực kỳ quỷ dị, hiển nhiên là đang sống sờ sờ lại bị bẻ gãy...

Yết hầu của đàn ông là chỗ yếu ớt nhất, chỗ này chỉ cần đánh mạnh một cái là có thể phân kẻ thắng người thua ngay lập tức!