Siêu Cấp Shipper

Chương 294: Bùa yểm xác




“Đù mé, thực sự mất điện rồi sao?”

Phương Dạ chửi một tiếng rồi định lấy điện thoại ra để chiếu sáng thì thấy trên người anh trai đột nhiên sáng lên một tia sáng màu xanh lục, chiếu vào anh ta giống như mấy bóng ma trong phim kinh dị, cái khuôn mặt quỷ tái xanh đó đúng là đáng sợ!

Ôi mẹ ơi!

Cảm giác lạnh buốt ập đến, Phương Dạ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, lúc anh chạy thục mạng thì anh trai mở miệng nói: “Chú em, cậu chạy cái gì?”

Phương Dạ quay đầu nhìn, hóa ra tia sáng màu xanh đó phát ra từ trong điện thoại của anh trai.

Mé nó, còn tưởng là gặp quỷ cơ!

Anh thở hổn hển nói: “Ông anh đèn điện thoại của anh là sao vậy?”

Anh trai bối rối gãi đầu: “Là ông anh sửa điện thoại hôm qua giúp tôi đổi đấy, cậu ta còn nói mấy lời khó hiểu, tôi nghe mà cứ thấy mơ mơ hồ hồ.”

“Nói gì?”

“Cậu ta nói màu sắc này khá phù hợp với tôi bây giờ, còn bảo tôi cứ từ từ suy nghĩ, nhưng tôi nào có nghĩ ra, nói mà chẳng chịu nói thẳng đúng là đáng ghét.”

Phương Dạ do dự một lát rồi mới quyết định nói ra: “Ông anh, có một câu này không biết anh từng nghe qua chưa?”

“Câu gì?”

“Yêu là một con đường ánh sáng, ánh sáng xanh làm bạn phát hoảng...”

Phương Dạ rất muốn bổ sung thêm một câu, tôi bị ánh đèn xanh điện thoại của anh chiếu vào cũng rất hoảng.

Sau khi anh trai đờ đẫn một lát thì khuôn mặt biến sắc.

“Vậy mà dám cắm sừng tôi, tức chết mất!”

Phương Dạ vội vàng nói: “Ông anh, anh đừng kích động hay là anh điều tra rõ ràng bạn gái mình xem sao, nhỡ đâu lại là hiểu lầm?”

“Tôi bực là bực chuyện giờ tôi có ba cô bạn gái, cậu cứ ấp úng không nói rõ thì tôi điều tra thế nào được?”

“...”

Phương Dạ cạn lời, anh trai đúng là đỉnh, thế mà cưa cẩm được những ba cô?

“Ông anh, chuyện điều tra thì để sau nói, có thể tắt đèn trước không chứ tôi nhìn nó thấy sợ lắm.”

Bức tường màu trắng chữ đỏ ở hành lang đang được ánh đèn xanh chiếu vào quả thực giống như lối đi xuống địa ngục.

“Thực ra tôi nhìn thấy cũng sợ...”

Anh trai nhanh chóng tắt đèn điện thoại, sau khi Phương Dạ bật đèn ánh sáng trắng lên thì xung quanh với trở nên bình thường.

Do đang tức giận nên anh trai có vẻ can đảm hơn rất nhiều, dẫn đầu đi về phía nhà xác, Phương Dạ cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi đến góc tường đèn báo khẩn cấp phát ra ánh sáng yếu ớt lên tường, mặc dù méo mó có còn hơn không nhưng cũng đã giúp hai người thấy yên tâm hơn một chút.

Lúc này trong trung tâm điều khiển trên tầng cao nhất của nhà tang lễ một người phụ nữ tóc dài có khuôn mặt thuần khiết thân hình nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Mấy người làm cái trò gì vậy, sao số 1 với số 2 lại tụ lại một chỗ?” Điền Nhân tức giận nói.

Trong tai nghe vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Chị, thực ra chúng ta tính thời gian rất chuẩn, hai người hoàn toàn có thể tách nhau nhưng đều tại số 1 quá nhát gan nên mới chần chừ ở ngoài cổng hai mươi phút, hơn nữa số 2 đến rất nhanh vì vậy mới...”

“Đừng có kiếm cớ nữa, mau nghĩ cách đi, làm thế nào mới tách được bọn họ ra?” Điền Nhân sốt ruột.

“Chị, thực ra tôi cảm thấy cũng không nhất thiết phải tách hai bọn họ ra, chị nhìn dáng vẻ nhát gan của bọn họ đi, đi với nhau nói không chừng hiệu quả chương trình lại càng tốt!”

“Được, vậy nghe cậu, nếu như lát nữa làm hỏng chương trình tối nay cậu cứ ngủ một đêm ở ngoài nghĩa trang cho tôi.”

“Đừng mà chị, lúc nãy tôi chỉ đùa thôi đừng tin là thật!”

“Tôi cũng chỉ đùa thôi!” Điền Nhân hừ một cái rồi nói: “Còn không mau chuẩn bị cho bọn họ, cá sắp cắn câu rồi!”

“Chị cứ yên tâm, tôi đã dặn dò xuống dưới rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì!”

Sau khi đẩy cánh cửa sắt nặng nề của nhà xác ra thì có một luồng khí lạnh xộc thẳng vào mặt khiến anh trai rùng mình, còn Phương Dạ với thể chất cường tráng nên không cảm thấy gì.

Nhà xác rộng chừng hơn trăm mét vuông, trong góc kê một dãy tủ ướp lạnh cao hơn hai mét, ở giữa không có lấy một cái bàn, chỉ có một cái giường cơ động đơn giản phủ khăn trắng chắc là được dùng để chuyển xác.

Phương Dạ nâng điện thoại lên cao để nhìn, quả nhiên trên giường cơ động có hai cây nến, trên cây nến đỏ tới mức giống như đang rỉ máu.

Mé nó!

Đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, bình thường anh không hút thuốc nên hình như trên người anh không có bật lửa?

“Ông anh, anh có bật lửa không, cho tôi mượn dùng với?”

“Cầm đi này.” May là anh trai tiện tay lấy ra một cái bật lửa, đây là loại một tệ phổ biến nhất trong các cửa hàng tiện lợi, bên trên còn in hình người đẹp mặc bikini đang vuốt tóc tạo dáng.

“Cảm ơn, lát nữa sẽ trả lại cho anh.”

“Không cần đâu, cậu cứ giữ lại đi.” Anh trai thấy dãy tủ ướp lạnh thì hai chân bắt đầu run lên bần bật: “Cậu nhanh thắp nến lên đi, chúng ta cùng đi mở tủ đi, dù sao thì 13 và 14 cũng ở cạnh nhau.”

“Được.”

Phương Dạ bật lửa sau đó cúi người đốt nến, hai ngọn nến màu vàng lập tức khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Bây giờ chỉ còn lại bước cuối cùng, hai người đi đến trước tủ lạnh, Phương Dạ gõ năm lần vào cánh cửa tủ số 13 sau đó hét lớn: “Ông Nghiêm, ăn cơm thôi!”

Sau khi hét xong anh nhìn anh trai đang run rẩy.

“Ông anh, bây giờ còn thiếu anh, còn đợi gì nữa mau làm đi!”

Anh trai chỉ đành lấy hết can đảm để mở cánh cửa tủ ướp lạnh, lập tức có một luồng khí trắng phun ra và bọn họ nhanh chóng phát hiện ra lá bùa ghi trên giấy màu vàng với những kí tự màu đỏ được dán ở khoảng trống phía sau cửa. Mặc dù nét chữ rồng bay phượng múa nhưng Phương Dạ vẫn nhận ra hai chữ Hán phồn thể yểm xác!

Anh trai lắp bắp hỏi: “Chú em, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

“Còn có thể làm gì nữa, nhanh chóng xé lá bùa xuống đi, nếu không thì làm sao mà kéo tủ ra được?”

Anh trai do dự nói: “Nhỡ xác chết bên trong ngồi dậy thì phải làm sao?”

“Ngồi dậy mới lạ đấy, nói không chừng bên trong chẳng có gì, căn bản chỉ là giả mạo!”

Phương Dạ tùy tiện xé tấm bùa trước mặt anh và lúc anh muốn giúp kéo kệ cơ động ra thì bên cạnh vang lên giọng nói kinh hoàng của anh trai.

“Chú... chú em nhìn đi, sao nến... đổi màu rồi?”

Phương Dạ quay đầu nhìn thì thấy ngọn lửa đỏ của ngọn nến không biết đã đổi sang màu xanh sẫm từ lúc nào và đang dần ngắn và nhỏ lại cuối cùng vụt tắt!

Sắc mặt anh trai trắng bệch như tờ giấy, cảnh tượng kỳ lạ này đã đẩy anh ta đến bên bờ vực suy sụp.

Phương Dạ hít một hơi thật sâu bất chấp tất cả, hoàn thành đơn hàng của anh trai trước rồi tính tiếp, anh dùng sức nắm lấy tay vịn, kệ cơ động đã bị kéo ra phần lớn, lộ ra thi thể được bọc trong một cái bọc trắng mờ.

Cuối cùng anh trai không kìm chế được hét lên: “Không... không phải cậu nói bên trong không có thi thể sao?”

“Tôi chỉ nói chắc là.”

Phóng lao thì phải theo lao, giờ Phương Dạ không lo được nhiều như vậy, anh nhét hết đồ vào bên trong sau đó đẩy kệ cơ động vào rồi đóng mạnh cửa tủ lại.

“Tinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành đơn hàng đặc biệt, phần thưởng sẽ là một cây kẹo m út may mắn *3, lúc sử dụng sẽ vô cùng may mắn, thời gian có hiệu lực là mười phút.”

Phương Dạ sửng sốt một lát, không đùa đúng không, sao lại thưởng kẹo m út?

Bây giờ phần thưởng của hệ thống dường như ngày càng mới mẻ hơn rồi...