Siêu Cấp Shipper

Chương 287: Buôn bán ế ẩm




Ba người Mạnh Hổ vừa ăn cơm, vừa phát huy thuộc tính ngố tàu, sử dụng bản lĩnh của mình để làm cho các cô gái vui vẻ, trong nhà ăn thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười, thậm chí quản lý Hà cũng vui vẻ vô cùng.

Trong khi mọi người đang vui vẻ, Phương Dạ thì lại có chút muộn phiền. Trong lòng anh vẫn luôn có hai người tí hon trắng đen đang cãi nhau không ngớt.

Người tí hon đen: Dựa vào xuất thân và địa vị của chủ nhân tôi, vì sao phải chịu đựng loại oán giận này? Có năm mươi vạn mà thôi, trực tiếp gọi điện thoại kêu người tới mua đủ là được rồi!

Người tí hon trắng: Không được, thuê người không phải đồng nghĩa với gian lận sao? Vậy thì mất mặt quá!

Người tí hon đen: Chẳng lẽ bây giờ một ngày sáu trăm tệ không mất mặt hả? Nếu như không muốn thuê người, vậy thì dứt khoát mua luôn cả cái công ty đi, tự mình làm ông chủ, muốn chơi sao thì chơi!

Người tí hon trắng: Không được không được, chủ nhân là người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như lấy tiền đè người này!

Người tí hon đen: Như thế này không được, như thế kia cũng không được, cậu đi chết đi!

Lúc người tí hon đen nổi giận đùng đùng muốn nhào về phía người tí hon trắng, Phương Dạ đột nhiên giơ tay ấn chết nó…

“Nói không sai, mình phải dựa vào bản lĩnh của mình, vượt qua thử thách này. Người khác có thể, thì mình cũng có thể!”

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh mỉm cười, nhìn Mộ Tiểu Điệp bên cạnh.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Mộ Tiểu Điệp bị anh nhìn mà lòng hoảng hốt.

Phương Dạ nho nhã lễ độ nói: “Chị Tiểu Điệp, chuyện lúc sáng là do tôi đường đột, tôi xin lỗi chị!”

“Thôi được rồi, tôi hoàn toàn không để ý chuyện đó.”

Phương Dạ nghe thế thì vui mừng: “Vậy chị có thể dạy tôi cách trở thành một nhân viên kinh doanh tốt không?”

Mộ Tiểu Điệp khẽ sửng sốt: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn đạt được yêu cầu của quản lý Hà à?”

Phương Dạ nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi. Mặc dù đây là một nhiệm vụ trông có vẻ không thể hoàn thành, nhưng tôi cũng muốn cố gắng hết sức, xem nó như một thử thách đối với bạn thân!”

Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp trai đó, đột nhiên Mộ Tiểu Điệp cảm thấy có hơi cảm động. Cô nhớ lại lúc mình vừa mới vào công ty, không phải cũng đã cố gắng hết mình như vậy sao?

“Tôi có thể dạy cậu, còn về kết quả như thế nào, cũng chỉ có thể xem sự nỗ lực và vận may của cậu thôi.”

“Tôi sẽ cố gắng!”

“Được. Muốn trở thành một nhân viên kinh doanh tốt, bước thứ nhất là phải hiểu rõ sản phẩm của mình. Sau khi trở về, cậu hãy học thuộc toàn bộ bản giới thiệu chính thức và đặc tính của mỗi loại nước hoa. Không cần phải thuộc nằm lòng, nhưng ít nhất cũng phải nói được lưu loát!”

Phương Dạ hỏi dò: “Vậy có bao nhiêu loại?”

“Không nhiều, cũng chỉ có mấy chục loại mà thôi, mà mỗi loại thường chỉ có năm đến bảy mùi hương, rất đơn giản.”

Phương Dạ đã thấy có hơi nhũn chân.

“Giới thiệu chính thức thường có khoảng năm trăm chữ, còn có khoảng hai ba trăm chữ đặc tính, tổng cổng chưa vượt quá một nghìn chữ. Chỉ cần cậu có thể học thuộc hết tất cả, vậy thì cách một nhân viên kinh doanh đạt chuẩn không xa rồi!”

Phương Dạ sầm mặt: “Không phải chứ, sau khi học thuộc hết toàn bộ nội dung này, tôi thậm chí còn không được tính là đạt chuẩn sao?”

“Đây chỉ là bước thứ nhất mà thôi, cùng lắm là tạo một cái cơ sở thôi. Làm nhân viên kinh doanh nào có đơn giản như vậy?” Mộ Tiểu Điệp rủ rỉ: “Tiếp theo, cậu phải học làm thế nào để tiếp khách, làm thế nào để phỏng đoán tâm lý của bọn họ, làm thế nào để nâng cao ham muốn mua sắm của bọn họ…”

Phương Dạ lắp bắp nói: “Những… những thứ này phải học trong bao lâu?”

“Phải xem thiên phú của mỗi người thôi, bình thường hai ba tháng là có thể nhập môn rồi!”

Hai ba tháng? Con bà nó hoa cúc cũng muốn héo tàn luôn rồi!

Mộ Tiểu Điệp hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của anh, tiếp tục nói: “Đợi sau khi thông thạo hết những thứ này rồi, cậu sẽ là một nhân viên kinh doanh đạt chuẩn, một tháng bán được doanh thu năm mươi vạn hẳn là không thành vấn đề, riêng tiền hoa hồng là có thể cầm được không ít rồi!”

“Đợi một chút, tôi có một vấn đề muốn xin cô giáo Mộ chỉ dạy cho!”

“Vấn đề gì?”

“Xin hỏi lúc các cô vừa mới đến, chỉ tiêu bán hàng một tuần là bao nhiêu?”

“Ý cậu là kỳ thử việc à?”

“Đúng vậy.”

“Chúng tôi tính theo tháng, chỉ cần đạt được doanh thu mười vạn là có thể lên nhân viên chính thức, được nhận tiền hoa hồng.”

Phương Dạ suýt nữa là bị nước bọt nghẹn chết: “Cái gì? Một tháng mới mười vạn, vậy một tuần cũng chỉ hơn hai vạn mà thôi?”

“Đúng thế.”

“Vậy dựa vào cái gì mà quy định mức doanh thu cho một thực tập sinh như tôi là năm mươi vạn? Đây không phải là công khai ăn hiếp người ta sao?” Phương Dạ tức đến mức muốn lật bàn. Trước đó anh còn nghĩ năm mươi vạn là thử thách mà mỗi nhân viên kinh doanh đều phải trải qua chứ!

Mộ Tiểu Điệp vội vàng nhắc nhở: “Suỵt! Cậu nói nhỏ lại chút, quản lý Hà còn chưa đi đâu!”

Hai người nhìn quản lý Hà một cái. Chỉ thấy cô ta còn đang tập trung nghe Hồ Phi chém gió, hoàn toàn không chú ý đến phía bên này, hai người lập tức thở phào một hơi.

“Phương Dạ, có phải là cậu đã từng đắc tội với lãnh đạo cấp cao của công ty, cho nên mới cậu mới bị nhắm vào như vậy không?”

Một đứa con trai được sắp xếp làm nhân viên kinh doanh nước hoa đã đủ khác thường rồi, còn quy định chỉ tiêu bán hàng là một tuần năm mươi vạn, không phải đã từng đắc tội với lãnh đạo cấp cao thì là có quỷ rồi.

Phương Dạ cười ngượng ngùng: “Cái đó… lúc trước tôi từng có một chút xích mích với tổng giám đốc Lương.”

Mộ Tiểu Điệp trợn trừng mắt: “Ông trời ơi, người mà cậu đắc tội lại là tổng giám đốc Lương à?”

“Chỉ là vô tình mà thôi, tôi cũng không phải cố ý…”

“Chẳng trách quản lý Hà lại quy định mục tiêu cho cậu cao như vậy. Cậu tự chúc phúc cho mình đi, chắc tôi không thể giúp được cậu rồi.”

“Tất nhiên là tôi biết. Bỏ đi, sau này đi từng bước, tính từng bước vậy.” Phương Dạ thì thầm: “Chọc tức mình lên, mình sẽ trực tiếp mua dứt cái công ty này con mẹ nó luôn. Người phụ nữ đó có oai cách mấy, đến cuối cùng còn chẳng phải ngoan ngoãn làm công cho mình sao…”

“Cậu vừa nói cái gì?”

“Không có gì. Tôi nói là đồ ăn của công ty các chị rất ngon, mỗi ngày đều có thể ăn ngon như ăn tiệm…”

“Ừm, phúc lợi của công ty rất không tệ. Tổng giám đốc Lương đối xử với nhân viên tuyến đầu chúng tôi vô cùng tốt. Ngày lễ ngày tết có không ít trợ cấp, mỗi năm còn có hai lần đi du lịch trong và ngoài nước, mạnh hơn đa số các công ty ở Hoa Hải nhiều.” Mộ Tiểu Điệp bày ra vẻ sùng bài nói: “Tổng giám đốc Lương vận hành công ty ngày càng phát triển, vả lại bộ dạng còn xinh đẹp, tôi vẫn luôn xem cô ấy là thần tượng trong lòng. Thật không biết sau này, người đàn ông may mắn nào có thể cưới được cô ấy!”

Phương Dạ oán hận nói: “Thần tượng của chị chỗ nào cũng tốt hết, chỉ có tính tình nhỏ nhen một chút, chuyện bé như hạt mè, hạt đậu cũng có thể trả đũa. Nói cô ta bụng dạ hẹp hòi cũng không quá đáng!”

Mộ Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Ai bảo cậu dám đắc tội với cô ấy. Mấy anh chị trong công ty đều nói, tổng giám đốc Lương là một nữ cường nhân trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Cô ấy có thể cho cậu một cơ hội thực tập, đã coi như là người có lòng bao dung rồi!”

“Rồi rồi rồi, tôi nói không lại chị được chưa. Thần tượng của chị là người tốt nhất trên đời, cùng cấp bậc với quan âm bồ tát, như vậy đã hài lòng chưa?” Phương Dạ chỉ có thể nhận thua: “Ăn no chưa? Chúng ta về làm việc thôi.”

“Ăn no rồi, vậy chúng ta đi trước thôi.”

Sau khi về đến quầy hàng của mình, Phương Dạ lại bắt đầu hình thức ăn không ngồi rồi. Nguyên một bụng bực dọc, anh căn bản không xem nổi mấy tài liệu về sản phẩm đó, càng đừng nhắc đến chuyện học thuộc. Mà chuyện buôn bán vẫn không hề khá hơn, rất nhiều cô gái vừa nhìn thấy anh là tự động đi đường vòng…

Thôi bỏ đi, không phải chỉ là một cơ hội thực tập thôi sao, mất thì mất thôi.

Sau khi ăn no, Phương Dạ hơi cảm thấy buồn ngủ, anh dứt khoát ghé vào trên quầy chợp mắt một lát. Mộ Tiểu Điệp ở bên cạnh nhìn thấy mà liên tục lắc đầu, lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, trong giấc mơ, anh mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ mặt bàn cộc cộc cộc.

“Anh đẹp trai, làm phiền anh lấy giúp tôi loại nước hoa đó.”