Siêu Cấp Shipper

Chương 284: Hóa ra tôi là đồ BỎ ĐI




Hồ Phi mặt cắt không còn một giọt máu nói: "Đại ca, vừa rồi chúng ta xịt vào người là nước hoa của phái nữ, chắc không nhiễm phải bệnh tật gì chứ?"

"Chắc là... không... đâu?"

"Đệt mẹ nói, hóa ra là nước hoa của con gái?" Đàm Dập Minh không ngừng rên rỉ: "Thôi thế là hết rồi, vừa rồi anh xịt nhiều vãi chưởng, về nhà không biết giải quyết thế nào đây?"

Nói xong, cả Mạnh Hổ và Hồ Phi đều rơi vào trạng thái mờ mịt.

Đúng vậy, nước hoa của nam thì còn dễ nói, nước hoa nữ thì phải làm sao đây...

Phương Dạ ngồi một bên nãy giờ cười đến đau cả bụng, nếu không phải bị nữ nhân viên cao gầy kia trừng mắt nhìn cảnh cáo thì chắc cả dãy hành lang này đều có thể nghe thấy tiếng cười của anh.

Mấy phút sau, người mặc sơ mi hoa ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng phỏng vấn, mặc dù kết quả không được thông báo ngay nhưng nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của anh ta cũng có thể đoán ra được.

Hồ Phi trừng mắt cứng lưỡi: "Không phải chứ, con yêu quái này thế mà lại phỏng vấn thành công rồi sao?"

"Chắc thế."

Nữ nhân viên lại tiếp tục gọi tên ứng viên tiếp theo, những người đến phỏng vấn từng người từng người đi vào trong phòng tiếp khách, lúc đi ra, vẻ mặt của bọn họ chẳng ai giống ai, có người vui mừng hớn hở, có người cúi đầu ủ rũ, có người vẻ mặt mịt mờ không rõ vui buồn thế nào, có người từ ánh mắt lại toát ra tia khó hiểu, thậm chí còn có người lộ ra vẻ mặt si mê... quả thật khiến Phương Dạ được một phen chiêm ngưỡng đủ các thể loại.

Rất nhanh đã đến lượt đại ca Mạnh Hổ, anh ta lộ ra vẻ mặt bi tráng đứng phắt dậy.

"Các anh em, giờ anh đi chịu mưa bom bão đạn cho các chú trước, gặp các anh em giang hồ sau nha!"

Hồ Phi cười hì hì, nói: "Đại ca, chú cứ yên tâm đi đi, ở nhà anh sẽ thay chú chăm sóc vợ yêu."

"Cút đê!"

Mạnh Hổ giơ ngón giữa với anh ta rồi đẩy cửa đi vào phòng tiếp khách.

Phương Dạ thấp giọng nói: "Các chú nói xem, đại ca có qua được ải này không?"

"Không nói chắc được!" Đàm Dập Minh sờ sờ cằm rồi đáp: "Theo như quan sát kỹ lưỡng vừa rồi của anh, những người đàn ông có thể vượt qua vòng phỏng vấn này không quá hai hàng, với tính cách của đại ca thì có chút khó khăn đấy!"

Hồ Phi nói: "Ngược lại anh thấy đại ca không vấn đề gì, dù sao chú ấy cũng có vóc dáng cơ bắp đầy đủ, người phỏng vấn chắc là một bà cô tầm hơn ba mươi, bọn họ rất thích mấy chàng trai cơ bắp!"

Phương Dạ cười đáp: "Hay chúng ta cược một ván đi? Mười đồng?"

"Duyệt luôn!" Hồ Phi đáp: "Anh cược đại ca có thể qua!"

Phương Dạ đáp: "Anh cược đại ca nhất định sẽ bị quét khỏi phòng tiếp khách!"

"Anh cũng vậy."

Ba người bọn họ vừa cá cược xong thì đã thấy Mạnh Hổ đẩy cửa bước ra, gương mặt tươi vui sáng lạn, anh ta giơ ngón cái với ba người bọn họ rồi đi sang chỗ khác chờ.

"Ha ha ha, cũng may đại ca ra chậm mất một giây, mỗi người mười đồng, mau lên!" Hồ Phi cười lớn.

Phương Dạ và Đàm Dập Minh chỉ đành không tình không nguyện đưa tiền cho anh ta.

Chắc là vì chỉ là thực tập sinh nên vòng phỏng vấn của Hồ Phi với Đàm Dập Minh rất nhanh chóng đã kết thúc, thấy vẻ mặt tự tin của bọn họ cũng có thể nhìn ra cả hai đều đã được thông qua rồi.

Phương Dạ vừa hay lại là người cuối cùng được phỏng vấn, đây là lần đầu anh trải qua trường hợp này nên lúc đẩy cửa bước vào, trong lòng anh cũng hơi cảm thấy bất an.

Trên bàn dài trong phòng tiếp khách có ba vị giám khảo phụ trách phỏng vấn ứng viên, điều bất ngờ chính là ba người này đều là những chị gái vô cùng xinh đẹp, người nào người nấy đều rất nghiêm túc, nhìn bề ngoài thì đều tầm hơn ba mươi tuổi.

"Có thể ngồi rồi!"

Chị gái xinh đẹp tóc xoăn nhàn nhạt nói.

"Cảm ơn."

Phương Dạ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ánh mắt của ba người kia nhìn chằm chằm vào anh như dòng điện quét tới quét lui trên người anh, trong nháy mắt đã khiến anh cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của ba người phụ nữ kia.

Chị gái tóc xoăn hỏi: "Cậu tên Phương Dạ, cũng là thực tập sinh của Hoa Đại hả?"

"Đúng vậy ạ."

"Có thể giới thiệu một chút về điểm mạnh của bản thân không?"

Phương Dạ nói một cách khiêm tốn: "Cái này... tôi lái xe cũng không tệ."

Một chị gái tóc đen dài ngồi bên cạnh nói: "Giờ sinh viên đại học có bằng lái xe là chuyện hết sức bình thường, không có gì đặc biệt cả."

Phương Dạ chỉ có thể nói tiếp: "Kỹ năng máy tính của tôi cũng tạm."

Chị gái tóc xoăn dí dỏm: "Giỏi nhất là chơi game đúng không, đừng nói đến loại ưu điểm này, tôi còn thấy ngượng thay cậu đó."

"Tôi... tôi rất là khỏe!"

"Thôi cho xin, công ty chúng tôi sản xuất kinh doanh đồ dùng nữ trang, không phải công ty chuyển nhà, khỏe thì có tác dụng gì!"

Liên tục bị người khác bác bỏ, Phương Dạ chỉ có thể yếu ớt mà nói: "Tôi cũng giỏi mấy môn thể thao như bóng rổ bóng chuyền..."

"Cậu cảm thấy chơi bóng có giúp ích được gì cho công ty chúng tôi không?"

"Hình như, không có..."

Đờ mờ nó, nói như vậy thì chẳng giống như anh là cái loại bỏ đi không có chỗ dùng?

Phương Dạ câm nín, anh bắt đầu hoài nghi về đời người.

Chị gái tóc dài đen nói tiếp: "Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu có người yêu chưa?"

Phương Dạ thành thật đáp: "Chưa có."

Ba vị giám khảo nhìn nhau một lúc, cuối cùng chị gái tóc xoăn cũng kết luận: "Rất tiếc, điều kiện của cậu hoàn toàn không phù hợp với công ty chúng tôi."

Phương Dạ có chút không phục, mọi người đều có một mũi hai mắt, sao bọn họ được thông qua mà anh không được thông qua, không phải chỉ là một thực tập sinh thôi sao?

"Có thể nói cho tôi biết lý do tôi bị từ chối được không? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì tôi không xịt nước hoa lên người sao?"

"Quả thật nước hoa là một trong những nguyên nhân quan trọng, mời cậu về cho..."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông từ chiếc điện thoại để trên bàn đã vang lên, chị gái tóc xoăn vừa nhìn thấy dãy số gọi đến thì lập tức bắt máy: "Tổng giám đốc Lương, xin chào cô."

Lương Duyệt Tư nói: "Tôi muốn hỏi một chút, lúc phỏng vấn mọi người có thấy ứng viên nào tên Phương Dạ, là một sinh viên đại học Hoa Đại không?"

Chị gái tóc xoăn nhất thời cả kinh trong lòng, trong ấn tượng của chị ta, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Lương hỏi đến việc phỏng vấn.

"Cô Lương, vừa mới phỏng vấn cậu ta xong."

"Rất tốt, lát nữa tôi sẽ đích thân sắp xếp vị trí thực tập cho cậu ta, cứ thế đi."

Tổng giám đốc Lương muốn đích thân sắp xếp công việc?

Không phải chứ, thằng nhóc này có quan hệ họ hàng thân thích gì với nhà Lương Duyệt Tư sao?

Cúp máy xong, thái độ của chị gái tóc xoăn có hơn lạ, chị ta ngẩn người ra, sau khi điều chỉnh lại giọng điệu, gương mặt chị ta lộ ra nụ cười ấm áp, khác hẳn với lúc nãy.

Chị ta khách sáo nói: "Cậu Phương đúng không, tôi xin thông báo, cậu đã đậu phỏng vấn rồi, mời cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục, bởi vì là thực tập sinh nên bắt đầu từ hôm nay có thể sắp xếp vị trí làm việc rồi.

Giọng điệu thay đổi cũng nhanh quá đi, hai người giám khảo còn lại thấy thế thì chẳng hiểu cái mô tê gì, còn Phương Dạ thì lại cho rằng tai mình có vấn đề.

Phương Dạ đầu đầy dấu hỏi chấm: "Xin hỏi, không phải lúc nãy mấy người còn nói điều kiện của tôi không phù hợp với yêu cầu của công ty mà?"

Chị gái tóc xoăn kịch liệt giải thích: "Không phù hợp với điều kiện là một chuyện, có thể thông qua phỏng vấn lại là chuyện khác, hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau cả, tôi cảm thấy cậu có tiềm lực rất mạnh, cho nên mới quyết định cho cậu một cơ hội, làm việc thật tốt nha!"

Tiềm lực không tồi? Có quỷ mới tin!

Chắc chắn là do cuộc điện thoại vừa rồi, nói không chừng chính là chủ nhiệm khoa đích thân có lòng quan tâm đến!

Chẳng lẽ cái bà béo chủ nhiệm khoa nghe tin đồn thất thiệt xong lại nảy sinh ra ý đồ xấu xa nào đó với mình?

Bỗng nhiên Phương Dạ cảm thấy lạnh đến rùng mình...