Siêu Cấp Shipper

Chương 276: Sao lại là tôi




Nhìn thấy quả nhiên là có một vài nam nữ trẻ tuổi bị bắt, vẻ mặt Từ Lệ và Phùng Khang đồng thời cùng thay đổi.

Gã đàn ông cao lớn phân phó nói: “Còn thất thần ở đây làm gì, đi làm việc đi, mau ném cái lũ ngu ngốc này xuống hồ cho cá ăn.”

Hai gã đàn ông trong phòng có chút do dự nói: “Anh Lượng, bốn cô bé tươi ngon mọng nước này, hay là để bọn tôi nếm thử một chút, sau đó ném xuống hồ có được không?”

Long Lượng nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không được, cẩn thận ắc sống được ngàn năm, vì tránh đêm dài lắm mộng, nhất định phải nắm chặt thời gian nhanh chóng xử lý bọn họ!”

Đại ca đã lên tiếng, hai người chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ ý niệm trong đầu, sau đó lôi Chu Kỳ ở trong đám người ra, rõ ràng là nhìn anh ta không vừa mắt, nến mới muốn dùng anh ta khai đao.

“Ô ô ô ô!” Chu Kỳ sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, đáng tiếc miệng bị bịt chặt không nói được, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy đứng lên.

Gã đàn ông cao lớn cười ha hả: “Lương ca, vừa rồi chính là tên nhóc này sờ loạn khắp nơi, nên mới sơ ý mở ra cánh cửa bí mật.”

Long Lượng khịt mũi nói: “Vậy thì chặt hai tay tên nhóc này trước, để cậu ta ở trên đường xuống âm phủ nhớ kỹ một chút, kiếp sau đừng sinh ra nhiều tay như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ hại người hại mình!”

“Vâng!”

Gã đàn ông cao lớn cầm một cây mã tấu dài ba thước ở trên bàn, sau đó cười lạnh đi về phía Chu Kỳ.

“Ô ô ô ô ô!”

Chu Kỳ vùng vẫy càng lợi hại hơn, vì thế một trong hai gã đàn ông bèn hù dọa anh ta.

“Mày thành thật cho tao, nếu còn dám lộn xộn, tao chặt đứt cái chân thứ ba của mày, kiếp sau cho mày làm đàn bà!”

Chù Kỳ sợ tới mức không dám nhúc nhích, mà vài nữ sinh ở bên cạnh đã khóc thành tiếng.

Từ Lệ liếc mắt ra hiệu cho Phùng Khang, nếu đợi cảnh sát đến, phỏng chừng mấy người này đều phải uống canh Mạnh Bà, thân là cảnh sát đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người vô tội bị hại!

Gã đàn ông cao lớn vừa đi vừa búng nhẹ lưỡi dao, cười âm hiểm nói: “Dao này của tao có hơi cùn, phỏng chừng bốn năm nhát mới có thể chém đứt một bàn tay, phiền mày nhẫn nại một chút!”

Nhẫn nại cái em gái ông!

Chu Kỳ sợ tới mức suýt nữa bất tỉnh, đũng quần đã ướt sũng một mảng lớn, trên mặt đất nhanh chóng ngưng tụ thành một vũng nước màu vàng, trong phòng nồng nặc mùi hôi thối.

“Chết tiệt, tên nhóc thối này bị dọa cho đái ra quần, còn làm dính vào giày tao?”

Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, tát cho đối phương mấy cái bạt tai.

Đang lúc gã đàn ông cao lớn cầm mã tấu bổ về phía Chu Kỳ nằm hấp hối, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn!

“Không được nhúc nhích!”

Từ Lệ và Phùng Khang đồng thời rút khẩu súng lục giắt bên hông ra, một cái nhắm ngay đầu Long Lăng, cái còn lại chĩa về phía gã đàn ông cao lớn đang muốn giết người.

Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng Long Lương cũng không quá bối rối, ông ta nghiêm mặt nói: “Thím Mã, cô đây là có ý gì, đen ăn đen sao?”

“Ngại quá, Tôi không phải là bạn gái của Mã Tuấn Kiệt, mà là cảnh sát Hoa Hải!” Từ Lệ quát lớn nói: “Toàn bộ hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi!”

Sau khi nghe hai chữ Hoa Hải, hai mắt đám người Lý Nam lập tức bừng lên tia hy vọng, Chù Kỳ lại mừng rỡ đến phát khóc!

“Hóa ra cô là cảnh sát?” Vẻ mặt Long Lượng càng đen: “Có phải tên khốn Mã Tuấn Kiệt kia bán đứng tôi không?”

Từ Lệ khịt mũi nói: “Em gái anh ta đều ở đây, ông nghĩ sao?”

“Được, tốt lắm, không ngờ Long Lượng tôi một đời lừng lẫy, lại bại trong tay con nhãi ranh cô!” Long Lượng thở dài, đột nhiên đưa tay sờ vào áo mình.

Từ Lệ lập tức dồn hết lực chú ý lên người ông ta: “Dừng tay, ông muốn làm gì, tính giở thủ đoạn bịp bợm với tôi?”

“Đừng khẩn trương, tôi chỉ là nghiện thuốc lá thôi.” Long Lượng bình tĩnh rút tay ra, phía trên quả nhiên đang kẹp một điếu xì gà: “Chỉ còn mấy điếu, cô không ngại chứ?”

Từ Lệ đương nhiên sẽ không tin lời đối phương nói, cô ta lớn tiếng nói: “Tôi nói lại lần cuối, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!”

“Vậy điếu xì gà này thì sao?”

“Ném!”

“Được rồi.”

Long Lượng làm bộ làm tịch thở dài, sau đó búng ngón tay, điếu xì gà đột nhiên bay thẳng về phía mặt Từ Lệ.

Từ Lệ căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ lại giở trò, trong nháy mắt đó, cô ta chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện mà làm ra động tác né tránh.

Long Lượng nhân cơ hội đá bay khẩu súng lục, Phùng Khang ở bên cạnh khiếp sợ, đang muốn chĩa họng súng sang Long Lượng thì Lý Tư Kỳ ở phía sau trực tiếp ôm cổ

“Xoẹt!”

Một viên đạn bay xoẹt qua đầu Chu Kỳ, trực tiếp bắn nát nữa lỗ tai của anh ta!

Phùng Khang bị dọa không dám bắn tiếp. chỉ có thể liều mạng vùng vẫy đứng lên, ai ngờ tuy Lý Tư Kỳ gầy như que củi, nhưng các đốt ngón tay được luyện vô cùng rắn chắc, làm cho đối phương hoàn toàn không có cơ hội vùng vẫy.

Sau khi mất khẩu súng lục, tuy Từ Lệ rất sợ, nhưng vẫn dùng sức bổ nhào về phía Long Lượng, muốn khống chế ông ta càng nhanh càng tốt.

Long Lượng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Từ Lệ.

Bóng đen này chính là nữ thư ký mới nãy hầu hạ Long Lượng, cô ta đột nhiên cầm con dao chém vào bả vai của Từ Lệ, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.

Tư Lệ đưa tay ra đỡ, sau đó hai người liền lao vào đánh nhau, Phùng Khang xui xẻo bị một người cao lớn đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Vốn Mã Lê định cứu Phương Khang, nhưng bị một gã đàn ông cao lớn khác ngăn lại, chờ cô ta đá đối phương ngã xuống đất, thì một họng súng đen ngòm đã chĩa về phía cô ta.

Lý Từ Kỳ kỳ quái nói: “Tiểu Lỵ, không ngờ cũng có một ngày tôi cầm súng chĩa vào người cô, thế sự thật khó lường!”

Mã Lê không nói gì, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn anh ta.

Cùng lúc đó, người đánh nhau với nữ thư ký đến khó hòa giải Từ Lệ cũng bị chĩa họng súng.

Long Lượng lạnh lùng nói: “Nói, rốt cuộc đồn cảnh sát cô có bao nhiêu người đến đây?”

Vẻ mặt Từ Lệ bình tĩnh: “Cả đồn cảnh sát Hoa Hải đều đến đây, tôi khuyên các người nên sớm tự thú đi, toàn bộ hòn đảo xung quanh đều đã bày thiên la địa võng, các người chạy không thoát đâu!”

“Đừng hù dọa người khác, cho dù ông đây chạy không thoát, cũng muốn kéo mày chịu tội thay!” Long Lượng đương nhiên sẽ không bị lời của cô ta dọa sợ, tội ông ta phạm vào chính là tội lớn, cho dù thành thành thật thật tự thú, phỏng chừng cũng sẽ bị bắn chết, chỉ có đồ ngốc mới tin cô ta đi đầu hàng!

Lý Từ Kỳ lo lắng hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”

Long Lượng khịt mũi nói: “Đừng hoảng sợ, nơi này dễ thủ khó công, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian chạy trốn, nữ lưu lại làm con tin, nam thì giết sạch đi.’

Gã đàn ông cao gầy hỏi: “Anh Lượng, vẫn còn ở dưới nước?”

Long Lượng không kiên nhẫn nói: “Phiền phức quá, lúc này làm gì có thời gian chuẩn bị, trực tiếp cắt cổ xong việc, chỗ này đã bị bại lộ, không thể ở lâu, mau chóng thu dọn đồ đạc, chạy thôi!”

Cha ông ta làm ăn ở đây nhiều năm, đương nhiên đã sớm chừa lại đường lui cho mình, có một con đường bí mật nối liền tới đảo nhỏ ở phía đông, nơi đó đã giấu sẵn một chiếc ca nô với công suất lớn, chạy thoát là không thành vấn đề.

“Đã biết Lượng ca.”

Gã đàn ông cao lớn biết tình thế cấp bách, không dám chậm trễ, lập tức cầm mã tấu chém xuống cổ Chu Kì.

Mẹ nó, sao lại chém tôi trước chứ, thứ này có độc đi?

Mặt Chu Kì xám như tro tàn, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt…