Siêu Cấp Shipper

Chương 260: Có ý gì?




"Thì ra lại xưng là vua sức mạnh?" Phương Dạ có chút vui vẻ: "Anh có gánh nổi danh hiệu này không?"

Một gã huấn luyện viên nam nói: "Nhóc con, danh hiệu này không phải lão Triệu tự phong, mà là cậu ấy tham gia trận đấu vật tay của thành phố Hoa Hải mà đạt được đấy!"

Phương Dạ ngạc nhiên: "Nói như vậy, anh trai mặt đen này chính là người vật tay giỏi nhất Hoa Hải?"

Triệu Minh dương dương tự đắc nói: "Không sai, tôi chính là quán quân!"

Phương Dạ làm như thật hỏi han: "Xin hỏi là thuộc đội trẻ em hay là đội người già vậy?"

Ha ha ha...

Trong đám người lập tức có người cười ra tiếng.

Triệu Minh nghe thấy vậy thì lập tức tái mặt, thật muốn vả miệng người đó một phen: "Đó là trận đấu không chính thức, đâu có phân nhóm già trẻ gì, cậu bớt nói hưu nói vượn đi!"

Bàn tay to của ông chủ vung lên, hai gã huấn luyện viên nam lập tức đưa cái bàn đến.

Sau khi nhìn thấy hai người vào chỗ, trong lòng ông ta có chút bất an, nếu ngay cả Triệu Minh cũng thua, vậy mấy vạn phí hội viên của Phương Dạ trái lại chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là danh tiếng tốt của phòng tập gym cũng sẽ bị tổn hại, điều đó cũng làm người ta khá đau đớn.

Cho nên dù thế nào, lần này thi vật tay cũng phải thắng!

Em gái ở trước sân khấu làm trọng tài, sau khi hai người nắm tay, cô ta nhẹ nhàng đặt bàn tay bao phủ ở trên, còn cho Triệu Minh một ánh nhìn quyến rũ khó phát hiện.

"Đấu ba trận thắng hai, hai người chuẩn bị xong chưa?"

Phương Dạ và Triệu Minh gật đầu cùng lúc.

Bởi vì thân hình hai người chênh lệch rất lớn, từ xa nhìn lại cảm giác buồn cười như đội người lớn đấu với đội trẻ em vậy.

Thường Lệ Mai ở trong đám người nói với bạn: "Cánh tay của huấn luyện viên Triệu còn thô hơn đùi anh ta, đây quả thực là lấy lớn bắt nạt nhỏ mà!"

Người bạn cười nói: "Vậy cũng không hẳn, trước đó cậu không thấy anh shipper này mặc dù bề ngoài không vạm vỡ, nhưng sức lực lại rất lớn, vừa nãy lúc thi squat, chính là nâng tạ 150 kg!"

"Squat 150 kg?" Thường Lệ Mai trợn mắt: "Không phải chứ, eo cậu ta còn nhỏ hơn tớ, có thể nâng được thứ nặng như vậy?"

"Không chỉ nâng được, nhìn qua còn rất nhẹ nhàng, chưa tới một phút đã thực hiện ba set, ngay cả mồ hôi cũng chưa đổ!" Người bạn thở dài nói: "Ôi, nếu chồng tớ lợi hại bằng một phần tư của cậu ta thì tốt rồi..."

Ánh mắt Thường Lệ Mai đặt trên người Phương Dạ, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Người bạn đột nhiên trêu chọc nói: "Tiểu Mai, không phải cậu... vừa ý anh chàng đó chứ? Cậu ta nhìn qua phỏng chừng mới ngoài hai mươi thôi đấy!"

Thường Lệ Mai thoải mái nói: "Đúng thì thế nào, tuy rằng tớ lớn tuổi hơn cậu ta một chút, nhưng cũng chưa từng gả cho ai, chuyện giữa nam nữ, cho tới bây giờ tuổi tác vẫn không thành vấn đề!"

Người bạn vẻ mặt hâm mộ nói: "Cũng đúng, đợi tháng sau nhà cũ của cậu giải tỏa, chí ít có thể giúp cho cậu ta bớt ba mươi năm phấn đấu, tin là không có mấy người trẻ tuổi có thể từ chối loại hấp dẫn như vậy!"

Thường Lệ Mai cười nói: "Thật ra trước kia tớ còn vừa mắt huấn luyện viên Triệu, nhưng mà bây giờ, vẫn là trẻ tuổi một chút thì phù hợp với thẩm mỹ của tớ hơn."

Người bạn mỉa mai nói: "Thôi đi, còn không phải cậu nhìn trúng sức lực thắt lưng của người ta sao..."

Em gái trước sân khấu đột nhiên ra lệnh một tiếng: "Bắt đầu!"

Sau khi cô ta bỏ tay ra, Triệu Minh không dám lơ là, lập tức bắt đầu ra phát lực, muốn một giây là có thể hạ gục đối phương ngay lập tức.

Nhưng mà chưa đến nửa giây, sắc mặt vốn tràn đầy tin tưởng của anh ta liền thay đổi.

Cánh tay Phương Dạ tuy rằng nhỏ gầy, nhưng lại cứng rắn như sắt thép, dù bản thân có dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích!

Nhìn thấy đối phương tuổi còn trẻ, hơn nữa vẻ mặt điềm nhiên như thể không có việc gì, mồ hôi Triệu Minh cũng cuồn cuộn chảy từ trán xuống.

Sao lại như vậy, lực tay của thằng nhóc này... dường như không thích hợp lắm?

Nhìn thấy hai người giằng co bất động, tất cả những người vây xem đều nín thở, không ai dám lớn tiếng, mà trong lòng ông chủ cũng hồi hộp vô cùng.

"Ôi!"

Triệu Minh đột nhiên rống lớn một tiếng, đồng thời trên mặt lộ vẻ dữ tợn, đặt sức lực của toàn thân lên cánh tay, cánh tay da thịt non mềm của Phương Dạ cuối cùng cũng xê dịch một chút.

Có cửa, cậu ta không cứng rắn nổi với mình rồi!

Mặt Triệu Minh lộ vẻ mừng như điên, tiếp tục tăng sức trên tay, xem bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia, rõ ràng là sức lực liếm vỏ sữa chua đều đem ra dùng hết...

Cán cân chiến thắng nghiêng từng chút về phía Triệu Minh, nhưng trên mặt Phương Dạ vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh, dường như muốn bỏ đi trận thứ nhất?

"Tôi thắng!"

Triệu Minh lại hét lớn một tiếng, tinh lực dồi dào phấn khởi hung hăng đè cổ tay Phương Dạ xuống.

Làm tốt lắm, vua sức mạnh quả nhiên là vua sức mạnh!

Lúc ông chủ đang muốn reo hò theo, đột nhiên phát hiện sắc mặt Triệu Minh nháy mắt thay đổi.

Thì ra lúc cổ tay Phương Dạ cách mặt bàn còn có một khoảng cách đã dừng lại, dù Triệu Minh có dùng sức thế nào cũng không có cách đè xuống lần nữa!

Trong lòng Triệu Minh biết rõ, sức lực của mình gần như cạn kiệt, nếu không hạ được Phương Dạ một lần nữa, rất có thể anh ta sẽ thua!

"Vua sức mạnh của Hoa Hải? Không còn gì hơn cái này!"

Lúc trong đầu anh ta còn đang liều mạng nghĩ cách, Phương Dạ đã bắt đầu phản kích.

Bịch!

Triệu Minh còn chưa phản ứng kịp, mu bàn tay đã bị người ta dập tới trên mặt bàn, bởi vì tốc độ dùng lực quả nhanh, làm cơ thể anh ta đều bị kéo đến bị thương!

Rốt cuộc sau khi có thể buông cổ tay ra, Triệu Minh kinh ngạc nhìn dấu tay màu tím đen phía trên, mà những người khác nhìn chằm chằm vết nứt trên mặt bàn cũng ngẩn ra.

Đây là một cái bàn vuông gỗ đặc dày dặn, lại bị Phương Dạ trực tiếp đập một phát đã làm nứt, người này nhất định là yêu quái!

Phương Dạ thản nhiên nói: "Vua sức mạnh, hình như vẫn còn hai trận nữa. Nào, chúng ta tiếp tục chứ?"

Triệu Minh đau đớn ôm chặt hai cánh tay, đầu lắc như trống bỏi: "Không đấu nữa, không đấu nữa, tôi nhận thua!"

Một trận đã phế đi tay phải, nếu đấu hai trận nữa, chỉ sợ chính mình phải bị 120 khiêng ra ngoài.

Thằng nhóc này trời sinh mạnh mẽ, không thể chọc vào!

Sau khi nhìn thấy kết quả, ông chủ thất thểu lui về sau vài bước, suýt nữa hối hận đến xanh ruột.

Bản thân thật sự sai lầm rồi, lại đi chọc vào một người tàn nhẫn như vậy, bây giờ thì hay rồi, không những phải khiêng hai bộ xe đạp tập thể hình vào trong, ngay cả tiếng tăm của phòng tập cũng bị hao tổn rất lớn!

Một đám huấn luyện viên tập thể hình lại đấu không lại một thằng nhóc, nếu những người khách truyền việc này ra ngoài, vậy sau này còn ai dám đến đây tập nữa?

Vừa rồi nếu thành thành thật thật để cho cậu ta vào trong tìm người, vậy không phải sẽ không có chuyện gì sao?

Ông chủ càng nghĩ càng hối hận, hận không thể tát chính mình mấy cái.

Phương Dạ mới mặc kệ ông ta, nói với mấy hội viên nữ: "Xin hỏi ai là Thường Lệ Mai?"

Không thể nào, thì ra cậu ta tới tìm mình?

Mặt Thường Lệ Mai lộ vẻ mừng như điên, nhanh chóng đứng dậy từ trong đám người.

Phương Dạ nhìn chăm chú, chỉ thấy cô ta ước chừng ngoài ba mươi, cả người thành thục mà quyến rũ, cũng được tính là một mỹ nữ.

Thường Lệ Mai vẻ mặt ửng hồng cười duyên nói: "Em trai nhỏ, cậu tìm chị có việc gì sao? Vừa hay, chị cũng có chuyện muốn tìm cậu!"

Phương Dạ vừa nhìn đã biết trong lòng đối phương nghĩ gì, lập tức chặn lại nửa câu sau, gật đầu nói: "Có việc."

Lúc Thường Lệ Mai đang muốn nói, chỉ thấy đối phương đột nhiên xoay người rời đi, rất nhanh đã cầm theo một cái túi ni lông quay lại.

"Đây là cái gì?"

Sau khi ngửi được một cỗ mùi hương nhàn nhạt, tất cả mọi người có chút không rõ nguyên do.

Phương Dạ mở cái túi ra, một mớ cua trong đó làm mọi người càng mơ hồ.

Thường Lệ Mai ngạc nhiên nói: "Em trai nhỏ, cậu đây là... có ý gì?"

"Nghe xong chị sẽ biết."

Mặt Phương Dạ không chút thay đổi lấy điện thoại ra.

"Lệ Mai, là chị Hoa của em đây, thật ngại quá, hôm nay chị mua một ít cua lông, đáng tiếc điện thoại bị hỏng không phát được vòng bạn bè, cho nên đặc biệt nhờ anh chàng shipper này mang đến cho em xem..."

Thường Lệ Mai trong lòng cảm xúc lẫn lộn, mặt đen như đáy nồi, mà bạn cô ta thì lại cười ra nước mắt.

Ngoài cô ta ra, hiện trường còn có người rất buồn bực.

Chỉ vì chút chuyện ngu ngốc đó mà làm phòng tập gym đang tốt đẹp lại thành gà bay chó sủa, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tôi thật sự còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!

Ông chủ càng nghe càng giận, cuối cùng trợn mắt hôn mê bất tỉnh...