Siêu Cấp Shipper

Chương 251: Bà ấy tự hết




Vẫn còn đang đi trên hành lang, chú Đạt đã ngửi thấy một mùi hương khiến người ta buồn nôn phảng phất trong không khí. Trời sinh ông ấy có cái mũi thính hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần ngửi thoáng qua cũng biết được đây là mùi từ trong phòng bệnh của vợ mình tỏa ra, sắc mặt lập tức trở nên hốt hoảng.

Đợi đến khi ông ấy chạy tới phía cửa cũng đúng lúc nhìn thấy vợ mình đang uống viên thuốc có mùi tanh đó, trong lòng dấy lên một linh cảm bất an, lập tức hô ngừng lại.

Nghe được giọng nói của chồng, Ngũ Khiết có hơi sửng sốt, theo bản năng cũng dừng lại hành động đang làm.

Phương Dạ có linh cảm không tốt, vừa nãy giục chú Đạt đi dĩ nhiên là sợ ông ấy không đồng tình mà ra tay ngăn cản cách anh đang làm. Dù sao thì thuốc này quả thật rất khó uống, lỡ như chú Đạt lại cho rằng là anh đang cho vợ ông ăn phân thì làm sao bây giờ?

Nhìn thấy chú Đạt đang chuẩn bị nhào về phía này, Phương Dạ lập tức duỗi tay đẩy viên thuốc vào trong miệng của Ngũ Khiết.

"Phương Dạ, rốt cuộc con đang làm gì vậy?"

Chú Đạt sợ đến mất mật, cố gắng tăng tốc gấp đôi chỉ trong một khoảnh khắc đã bổ nhào tới trước giường bệnh.

Phương Dạ sợ viên thuốc còn chưa trôi xuống bụng nên đành phải duỗi hai tay ra cản ở trước mặt của Ngũ Khiết.

"Chú Đạt, chú nghe con giải thích đã!"

"Tránh ra!" Chú Đạt tức đến suýt hộc máu làm gì còn hơi sức đâu nghe người kia giải thích, tung một chưởng vào ngay ngực của Phương Dạ.

Dưới tình thế cấp bách thì cũng không thể kìm chế được sức mạnh, một chưởng này có tới tám phần sức lực. Đừng nói là đập vỡ được bia đá, đến việc người bị đánh gãy xương đứt gân cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Phương Dạ lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, dĩ nhiên là anh cảm nhận được một chưởng này có sức công phá lớn đến nhường nào. Hóa ra, chú Đạt thật sự là có võ?

Lúc này đã không thể lùi lại được nữa, Phương Dạ bất đắc dĩ giơ tay lên che trước ngực, cật lực chịu đựng một chưởng này.

Bốp!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, Phương Dạ lùi về sau nửa bước, mà chú Đạt lại gấp rút tiến thêm ba bốn bước, thở hổn hển, ánh mắt cũng ngập tràn vẻ hoảng sợ.

Sức lực của thằng nhóc này... Thật sự lại mạnh như thế?

Nhìn thấy người kia lại muốn tiến về phía trước, Phương Dạ vội vàng nói: "Chú Đạt, vợ chú là uống thuốc đặc trị để chữa bệnh thận thôi, chú đừng có hiểu lầm!"

"Thuốc đặc trị?" Chú Đạt thoáng ngây ngẩn cả người: "Con nói thật sao?"

Phương Dạ vô cùng quả quyết nói: "Thật, mẹ của tôi trước đó cũng có bệnh thận, uống thuốc đó xong đã khỏi rồi. Mặc dù là mùi có chút khó ngửi, nhưng mà quả thật rất có hiệu quả."

Vào lúc này, thuốc hồi xuân đã phát huy tác dụng trong cơ thể của Ngũ Khiết, sắc mặt của bà ấy trở nên hồng hào, không còn nhợt nhạt khó coi như trước đó nữa.

Chú Đạt vội vàng hỏi: "Bà nó ơi, hiện tại bà thấy sao rồi, có phải cảm thấy rất đau không, có cần gọi bác sĩ không?"

Ngũ Khiết cật lực nói: "Tôi... Tôi không sao, chỉ là cảm thấy eo có hơi tê một chút, giống như đang được trị liệu bằng điện vậy."

Phương Dạ vội vàng nói: "Cảm thấy tê là được rồi, mẹ của con lúc đó cũng có cảm giác như vậy."

Đang lúc chú Đạt còn nửa tin nửa ngờ, Ngũ Khiết bỗng thở dài một hơi, sau đó cả người mềm nhũn mà gục vào trong ngực của ông ấy.

Chú Đạt bị dọa sợ đến hồn bay tận trời: "Bà nó ơi, bà nó ơi, bà đừng có chết nha!"

Giọng của ông ấy nghe vô cùng thê lương, khiến mấy người trong phòng bệnh cũng hướng mắt ngó nhìn qua.

Mấy giây sau đó, Ngũ Khiết mới choàng ngồi dậy, dọa chú Đạt bên này sợ hết rồi.

"Ông Lục, hình... Hình như tôi đã không sao nữa rồi!"

"Không sao gì cơ?"

"Eo tôi đó, không còn thấy khó chịu nữa!" Ngũ Khiết leo xuống giường bệnh, còn không có mang dép đã đi chân trần trên đất vặn vẹo người.

Chú Đạt thấy mà sợ khiếp vía: "Bà nó ơi, bác sĩ nói bệnh này của bà không thể vận động mạnh đâu, nhanh chóng ngồi nghỉ đi mà."

Ngũ Khiết không bỏ vào tai mấy lời đó, ngược lại còn kéo chú Đạt qua cùng xoay một vòng, động tác của bà ấy mềm mại lại uyển chuyển, sắc mặt hồng hào, vốn dĩ nhìn không hề giống với một người mắc bệnh thời kỳ cuối.

Lẽ nào vợ ông thật sự đã khỏi bệnh rồi?

Chú Đạt càng lúc càng thêm kinh ngạc, chỉ mới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Ngũ Khiết vốn đầu tóc rũ rượi đã khôi phục thần sắc thấy rõ, cả người thoạt như trẻ lại mười mấy tuổi vậy.

Phương Dạ cười nói: "Chú Đạt, thím Đạt rốt cuộc đã khỏi bệnh hay chưa thì chú cứ tới kêu bác sĩ qua khám chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

"Đúng rồi nhỉ!" Chú Đạt đầu óc mơ hồ muốn đi tìm bác sĩ, vừa đúng lúc nhìn thấy bác sĩ dắt theo mấy người thực tập sinh đi tới kiểm tra phòng bệnh, vừa đi vừa giới thiệu đây đó.

"Tiếp theo tôi dắt mọi người tới quan sát bệnh nhân mắc hội chứng ure huyết giai đoạn cuối, các cậu nhớ phải ghi chép cẩn thận, có thắc mắc gì cứ việc hỏi."

Vị bác sĩ được đám người thực tập sinh kia vây quanh, vừa đi tới lại phát hiện bệnh nhân giai đoạn cuối mà mình mới vừa nói khi nãy đang huơ tay múa chân ở trước giường bệnh.

"Ngũ Khiết, bà... Bà đang làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?" Bác sĩ vội vàng hô tới: "Nhanh chóng nằm xuống giường bệnh cho tôi, có nghe không hả?"

Vài người thực tập sinh đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ này không phải là bệnh nhân bị hội chứng ure huyết thời kỳ cuối đó chứ, sao biểu hiện lại hoàn toàn trái ngược thế này vậy?

Chú Đạt cười rạng rỡ nói: "Bác sĩ, ông tới đúng lúc lắm, nhanh hãy kiểm tra cho vợ của tôi một chút đi, hội chứng ure huyết của bà ấy có phải là khỉ hẳn rồi không?"

"Đùa kiểu gì thế, hội chứng ure huyết thời kỳ cuối làm sao có thể khỏi hẳn được?"

Ngũ Khiết cười nói: "Bác sĩ, ông cứ kiểm tra giúp tôi đi, tôi cảm thấy cả người lúc này rất khoan khoái, nhất định sẽ không có bệnh gì nặng nữa đâu."

"Bà ngồi xuống trước đã, đứng như vậy thì tôi làm sao kiểm tra cho bà được?"

Ngũ Khiết nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống giường bệnh.

Lúc bác sĩ đang làm kiểm tra, Phương Dạ cảm thấy bản thân anh nên "trốn" trước rồi, nếu không lát nữa nhất định phải giải thích chuyện về thuốc hồi xuân.

"Chú Đạt, tiệm trà sữa hôm nay mới khai trương lại, công việc bên đó rất bận rộn, con phải về trước phụ một tay."

Chú Đạt gật đầu: "Tiểu Phương à, vừa nãy chú quá khích rồi, suýt chút đã làm con bị thương. Nếu như vợ chú thật sự khỏi bệnh, ngày mai chú tới dập đầu nhận lỗi với con."

Phương Dạ cười khổ nói: "Đừng vậy mà chú, đây chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, chú muốn cám ơn thì nên cảm ơn ông thầy thuốc đã tặng thuốc cho con mới đúng."

"Đúng đúng đúng, hôm nào đó con dẫn chú tới nhà cảm ơn ông ấy."

"Có cơ hội thì nói sau vậy, ông thầy đó thích du lịch khắp nơi, không có thường ở Hoa Hải." Phương Dạ chỉ đành phải thuận miệng tâng bốc: "Đúng ròi, thuốc này là bí quyết tổ truyền của người ta, không được tiết lộ ra ngoài, nếu có người khác hỏi tới thì..."

Chú Đạt gật đầu liên hồi, nhỏ giọng nói: "Chú hiểu rồi, con yên tâm đi, chú với vợ chú nhất định sẽ giữ kín như bưng, cứ nói bà ấy... Bà ấy tự hết là được rồi."

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Chú vui là được rồi, vậy con đi trước đây."

Chú Đạt chân thành đáp: "Ừ, vậy chú không tiễn con nhé, ơn đức này không thể nào đáp tạ bằng lời được, chú sẽ mãi khắc ghi trong lòng mình."

Phương Dạ bỗng nói: "Chú Đạt, chú đừng trách con nhiều chuyện nha. Ha ha, tối hôm qua người đã ra tay bảo vệ chị chủ quán ở dưới lầu hẳn là chú đúng không?"

Vừa nãy chú Đạt cũng đã để lộ ra ngón võ rồi, cho nên cũng không giấu diếm Phương Dạ nữa: "Đúng vậy, dẹp loạn đám người áo đen với cô gái đó chính là chú."

Phương Dạ giơ ngón cái lên: "Chú Đạt, nhìn không ra chú lại có thể ra tay tàn ác vậy nha, lại ném một cô gái liễu yếu đào tơ như thế vào thùng rác?"

Chú Đạt cười nhạt: "Thực ra chú đã nương tay lắm rồi, nếu là tính khí của chú năm xưa, ít nhất cũng sẽ khiến cô ta trở thành người thực vật cơ."