Siêu Cấp Shipper

Chương 249: Người dẫn đường




Ngay khi Phương Dạ chuẩn bị xuất phát, có một nam một nữ bước ra từ tòa nhà. Bọn họ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phương Dạ và chiếc xe ba bánh.

Cô gái trang điểm đậm nũng nịu nói: “Anh xem, ở đây sao lại có một chiếc xe ba bánh vậy chứ? Vừa đen vừa xấu, đúng là quá khó coi!”

Phương Dạ thản nhiên liếc bọn họ một cái, không hề nói gì.

Chàng trai thấy anh đẹp trai hơn mình, trong lòng vốn có chút không thoải mái, nhưng sau khi nghe bạn gái nói xong, lòng tự tin lập tức quay trở lại. Anh ta cười nói: “Một chiếc xe rẻ mạt mà thôi, đừng quan tâm tới nó. Nào nào nào, anh đưa em đi hóng gió trước, sau đó lại đi thuê… à không, đi ăn cơm!”

Cô gái cố ý nói: “Vậy xe của anh là xe gì? Xe nội địa em ngồi không quen đâu nha, dễ bị say xe lắm.”

“Đương nhiên không phải. Em xem cho kỹ!” Chàng trai lấy chìa khóa xe ra, bấm nhẹ một cái. Một chiếc xe thể thao bên cạnh lập tức sáng đèn lên.

Mặc dù chiếc Ford Mustang này chỉ là xe thể thao sơ cấp, không thể so sánh nổi với những chiếc siêu xe dao động từ mấy trăm vạn, nhưng tỷ lệ người trên đường quay đầu lại nhìn cũng tương đối không tệ.

Mặc dù cô gái không nhận ra chiếc xe thể thao này là hãng gì, nhưng vẫn bị bề ngoài cuồng dã của nó thu hút, lòng hư vinh lập tức được thỏa mãn đến cực điểm. Cô ta trực tiếp mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phó lái.

Sau khi thắt dây an toàn xong, chàng trai vênh váo, đắc ý liếc Phương Dạ một cái, trong mắt tràn đầy sự khinh thường. Nhưng đáng tiếc là người ta vẫn không để ý đến anh ta.

“Người đẹp, em muốn đi đâu hóng gió thế?”

“Để em nghĩ thử. À, hay là chúng ta đi…”

Brừm Brừm Brừm!

Phương Dạ khẽ vặn tay ga, chiếc xe ba bánh lập tức phát ra tiếng gầm rú nặng nề, khiến hai người ngồi trong chiếc xe Ford Mustang giật cả mình.

Chàng trai trợn mắt líu lưỡi. Tình huống gì thế? Chiếc ba bánh rách nát này lại có thể phát ra tiếng giống như siêu xe?

Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, chiếc xe ba bánh đã phóng nhanh đi như tên rời dây cung, sau khi chạy vào làn xe thì tiếp tục tăng tốc, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu…

“Vãi đạn, không phải anh bị hoa mắt đấy chứ? Trên đời này còn có thể có một chiếc xe ba bánh chạy nhanh như thế sao?” Tròng mắt của chàng trai cũng sắp muốn rớt xuống tay lái luôn rồi.

Cô gái yếu ớt nói: “Đó… đó sẽ không phải là một chiếc siêu xe khoác vẻ ngoài của một chiếc xe ba bánh chứ?”

Chàng trai quát: “Cô có ngốc không vậy? Chiếc ba bánh rách nát đó ngay cả động cơ của siêu xe cũng lắp không được, còn khoác kiểu gì? Cô khoác tôi coi thử?”

Cô gái cũng có chút tức giận: “Anh quát tôi làm gì? Tôi cũng có biết xe cộ gì đâu!”

“Không biết thì ít ở đó nói xằng nói bậy thôi.”

Cô gái hừ lạnh nói: “Được, coi như tôi nói xằng nói bậy, anh tự đi hóng gió một mình đi, tạm biệt!”

Cô ta mở cửa xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa vào, phát ra một tiếng rầm cực lớn, cuối cùng cũng khiến chàng trai phục hồi tinh thần lại.

“A, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, em đừng đi mà!”

Đáng tiếc là cô gái đã thật sự tức giận, mặc cho chàng trai xin lỗi kiểu gì cũng không có hiệu quả. Cô ta giẫm giày cao gót đi vào trong tòa nhà, đầu cũng không thèm ngoảnh lại…

Sau khi phóng xe như gió qua hai con phố, Phương Dạ nhanh chóng đổi xe ba bánh về chế độ chạy bằng điện.

Cứ tiếp tục phóng như vậy, chỉ sợ sẽ càng khiến cho nhiều người sợ hơn, lỡ như gây ra tai nạn xe gì đó thì không hay.

Mặc dù chỉ chạy qua hai con phố, nhưng anh cũng có hiểu biết sơ bộ đối với chế độ thi đấu của xe ba bánh. Tốc độ cấp một đã có thể ngang với siêu xe bình thường rồi. Cấp hai và cấp ba tạm thời không dám đụng. Còn cấp trời cuối cùng thì càng không dám tưởng tượng, đoán chừng là sau khi ấn xuống thì có thể thật sự bay trên trời!

Nếu như không suy xét đến chuyện tán gái gì đó, sau khi có chiếc xe ba bánh này rồi, còn cần gì mấy chiếc siêu xe nữa chứ…

Trái lại là tốc độ trong chế độ chạy bằng điện thì thuộc phạm vi bình thường. Phương Dạ thử nghiệm một lát, vặn ga đến tốc độ cao nhất cũng chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi cây số trên giờ, mạnh hơn chiếc điện nhỏ lúc trước một ít.

Lúc về đến khu thương mại Kim Đỉnh, Phương Dạ bị quán trà sữa đông nghịt người dọa cho hết hồn. Dữ dội thật, hàng dài này cũng sắp xếp đến con đường bên cạnh luôn rồi…

Hiệu quả của streamer đôi quả nhiên lợi hại, và thêm cả nền tảng Vưu Ngư dồn hết sức tuyên truyền toàn mạng, Vi Miêu Bất Lý không hot cũng khó.

Hạ Vi vốn không ngờ rằng sẽ có nhiều người đến như vậy, sợ nguyên vật liệu chuẩn bị không đủ nhiều, dưới tình huống bất đắc dĩ, cô ấy buộc lòng phải sớm đưa ra giới hạn mua, mỗi vị khách chỉ có thể mua một ly Miêu Bất Lý, đơn hàng order cũng như vậy. Cho nên, ý định đặt một trăm ly của Lương Duyệt Tư trực tiếp tan tành…

Mãi đến buổi trưa sau khi hai người dừng livestream, việc buôn bán của quán trà sữa cuối cùng cũng không đông đúc nữa, Hạ Vi và các nữ nhân viên trong quán rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Cứ tiếp tục như vậy, mặc dù được đếm tiền đến mức rã tay, nhưng mà chân của mình còn rã hơn nữa…

Phương Dạ nhân lúc rảnh rỗi, dứt khoát gọi điện cho chú Đạt. Sau khi biết ông ấy đang ở nhà, anh lập tức lái chiếc xe ba bánh chạy qua đó.

Sau khi cúp máy, chú Đạt vẫn có chút không hiểu vì sao, không biết Phương Dạ hỏi địa chỉ của mình là muốn làm gì?

Ngay khi ông ấy vừa ngồi xổm xuống, tiếp tục hầm canh, thì bên ngoài sân nhỏ có tiếng phanh xe truyền đến. Một chiếc Cadillac màu đen dừng tại ven đường.

Một cô gái mang vẻ mặt lạnh lùng đi vào trong sân dưới sự hộ tống của hai người đàn ông mặc đồ vest. Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi xổm ở góc tường, không ngừng vẩy quạt, hai người đàn ông đồng thời thò tay sờ sau thắt lưng, nhưng rất nhanh đã bị cô gái dùng ánh mắt ngăn cản.

Chú Đạt không để ý đến ba người đang đến gần, ông ấy vẫn đang tập trung chú ý đến nồi đất.

Cô gái cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói: “Xin hỏi ngài có phải là ngài Lục không?”

Chú Đạt thản nhiên nói: “Mặt đất trong sân nhỏ rất bẩn, nơi này không phải là nơi cô nên đến, mau trở về đi.”

Sau khi nghe thấy câu trả lời này, Khương Nhan lập tức biết mình không tìm lầm chỗ. Cô ta tiếp tục nói: “Ngài Lục, mục đích tôi đến đây lần này, tôi tin hẳn là ngài cũng đoán được.”

“Tôi già rồi, đầu óc có hơi không linh hoạt, không đoán ra được vì sao cô tới đây.”

Khương Nhan không để bụng: “Ngài Lục, mặc dù ngài đã xuất ngũ, nhưng vẫn là một người dẫn đường xuất sắc nhất, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài!”

Chú Đạt hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Trâu Lệ Lệ là người của các cô?”

Khương Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cô ấy rất không tệ. Từ khi nào các cô đã chú ý đến tôi?” Giọng điệu của chú Đạt dần dần lạnh đi.

Khương Nhan nói: “Xin thứ lỗi cho tôi không thể nói rõ.”

“Không muốn nói thì đừng nói. Tôi cũng có thể đoán ra là ai đã tiết lộ bí mật!” Chú Đạt lạnh lùng nói: “Các người vẫn nên bỏ ý định này đi. Tôi đã từng thề độc, cả đời này tuyệt đối sẽ không trở về nơi đó. Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Xin hãy quay về đi!”

Khương Nhan đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Ngài Lục, ngài không định nghe thử điều kiện mà chúng tôi đưa ra sao?”

Chú Đạt nói: “Không cần, không có bất kỳ điều kiện nào có thể khiến tôi làm trái lại lời thề của mình!”

“Nếu như là nguồn hiến thận phù hợp với vợ ngài thì sao?”

Rắc!

Chiếc quạt hương bồ trong tay chú Đạt đột nhiên gãy thành hai khúc. Ông ấy chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, trong mắt đã có một chút khác thường.

Khương Nhan tiếp tục nói: “Ngày mai người hiến thận có thể bay tới rồi, bác sĩ cũng đã liên hệ xong, phí phẫu thuật chúng tôi bao hết, hơn nữa còn đưa trước năm trăm vạn tiền cọc, đợi sau khi công việc kết thúc thì sẽ đưa thêm một nghìn vạn!”

Chú Đạt không thay đổi sắc mặt nói: “Nếu như tôi chết ở chỗ đó thì sao?”

“Nếu như ngài không thể trở về, một nghìn vạn vẫn sẽ được chuyển vào tài khoản của vợ ngài!”

“Thành giao!”