Siêu Cấp Shipper

Chương 239: Chú Đạt




Hai người mặc áo đen muốn ngăn lại, nhưng kết quả đã bị Tiểu Cường vung hai gậy đánh ngã xuống đất, phía trước mặt anh ta cũng chỉ còn có một mình Mã Lê.

Tên áo đen kia đã bị khí thế uy mãnh của anh ta dọa sợ, mặc dù cầm mã tấu rất chặt nhưng lại chần chừ không dám đi lên trước ngăn cản.

"Người đẹp, mặc dù đàn em của cô nhiều người, nhưng mà thân thủ hình như là có hơi yếu kém đó." Tiểu Cường cười cợt: "Nếu như cô mở miệng xin tha thì tôi có thể xem xét mà tha cho cô một mạng, sao hả?"

"Được!"

Mã Lê cười lạnh, bỗng tiến một bước về trước, sau đó duỗi tay chộp lấy bả vai của Tiểu Cường.

Động tác của người này nhanh ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Tiểu Cường hoảng hốt, cây côn cầm trong tay hầu như đều theo phản xạ có điều kiện mà rút ra ngoài, nhắm về phía cánh tay của Mã Lê.

Nhưng mà động tác của anh rốt cuộc cũng bị chậm nửa nhịp, cây côn rút ra định đánh cánh tay của đối phương bị tóm lấy, Mã Lê lôi người kia vòng qua thắt lưng của mình rồi hất xuống đất, sau đó còn dùng chân giẫm lên trên ngực của đối phương.

Mã Lê mang giày cao gót, một đòn này lại vừa nặng mà vừa tàn nhẫn, giẫm đến mức miệng của Tiểu Cường liên tục hộc máu, miệng và lỗ mũi đều có máu chảy ra ngoài, dĩ nhiên vừa nhìn đã biết là bị thương rất nặng.

"Tiểu Cường!" Anh Nam căm phẫn hô lớn một tiếng, sau đó dắt hai người đồng nghiệp kia vọt tới.

"Mấy người tránh ra để tôi tới trừng trị bọn họ!" Mã Lệ lạnh lùng ra lệnh, mấy người mặc áo đen lập tức tránh xa ra chừa đường.

Ba người đàn ông vây xung quanh một người phụ nữ, mặc dù bên của anh Nam chiếm ưu thế về số lượng và vũ khí, nhưng mà động tác của Mã Lê lại nhẹ nhàng nhanh nhảu, đặc biệt là đòn tấn công bằng đùi đó cực kỳ lợi hại, ấy vậy mà lại vững vàng chiếm thế thượng phong.

Đánh đấm qua một vài chiêu, một tên vệ sĩ bị tung một cước trúng ngay eo, lập tức lảo đảo lùi về sau mấy bước. Một người vệ sĩ khác tiến lên bổ sung vị trí, kết quả lại bị một cú ở trên mặt, cả người lộn vài vòng rồi rơi xuống đất, sau gáy bị va chạm nên cũng trực tiếp bất tỉnh, nửa bên gương mặt đều bị đánh đến sưng vù bầm tím.

Cho tới giờ, anh Nam chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại ra tay tàn độc như thế, mặc dù trong lòng anh ta sợ hãi, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt xông lên.

Đáng tiếc vì bản thân đang bị thương nặng, kết quả chỉ một chiêu kẹp cổ đã bị đối phương dễ dàng khống chế, trong chớp mắt mặt lập tức đỏ ửng.

"Anh Nam!" Một người vệ sĩ khác vịn eo xông tới cứu người, đáng tiếc Mã Lê đã kẹp anh Nam đến hôn mê bất tỉnh, sau đó đá một cước khiến anh ta ngã xuống đất.

Còn chưa tới hai phút, bốn người vệ sĩ đã bị dẹp sạch, đều ngã xuống trước đôi chân dài thon thả trắng nõn của Mã Lê.

"Một đám rác rưởi!" Mã Lê lạnh lùng thoáng nhìn đám đàn em, sau đó đi lướt qua mấy tên vệ sĩ kia mà đi lên tầng trên.

Tấm lưới sắt khóa an toàn ở tầng dưới bị cô ta tung một cước trực tiếp đá hỏng. Đang lúc muốn tiến vào hành lang, cô ta lại có dự cảm chẳng lành bèn lập tức nhanh chân lùi một bước về sau.

Bốp!

Một cái chậu hoa vừa hay rơi xuống ngay chỗ khi nãy của cô ta đang đứng, bể nát, đám người mặc đồ đen phía sau bị dọa nhảy cẫng lên.

"Ai?"

Mã Lê lạnh lùng ngó nhìn xung quanh lại không nhìn thấy bóng người nào, dĩ nhiên người đánh lén đã nấp vào góc tối rồi.

"Lén la lén lút không thấy nhục nhã hay sao, chỉ có loài chuột sống trong khe cống rãnh mới nấp thôi, có ngon thì bước ra đây đấu tay đôi một trận đi?"

Lộp cộp, lộp cộp.

Từ trong ngõ nhỏ truyền tới một tiếng bước chân nặng nề, vài giây sau đó xuất hiện một bóng người đàn ông mặt trải đầy sương gió dưới ánh đèn đường.

Mã Lê có hơi ngây người, người đàn ông trung niên này hình như là nhân viên của quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý nhỉ?

Chú Đạt đi ra, ở phía cửa sổ lầu trên cũng bỗng được mở hé rèm cửa ra một chút, từ bên trong thò ra một đầu máy camera màu đen.

Hạ Vi về nhà xong đã mệt lả cả người, đi tắm xong cũng liền lên giường ngủ. Còn Trâu Lệ Lệ bị tiếng ẩu đả ở dưới tầng đánh thức, sau đó nhìn qua cửa sổ lặng lẽ quan sát tình hình bên dưới.

Mặc dù Mã Lê mặc đồ đen nhưng Trâu Lệ Lệ chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra rồi, lúc sáng người phụ nữ này và Mã Tuấn Kiệt đã tới quán một lần rồi, bây giờ còn dắt theo một đám người mặc đồ đen tìm tới cửa như này, có suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đối phương muốn làm gì rồi.

Bốn người vệ sĩ kia thì không rõ lai lịch, nhưng rõ ràng là tới để bảo vệ Hạ Vi. Sau khi thấy bọn họ bị Mã Lê đánh ngã, Trâu Lệ Lệ đang suy nghĩ cách đối phó.

Chiến đấu, hay là chạy trốn?

Nếu như trốn thì Hạ Vi làm sao đây, Mã Lê độc ác như thế lại nhất quyết muốn có được công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý. Nếu như Hạ Vi phản kháng, chỉ e là kết cục sẽ rất bi thảm.

Trâu Lệ Lệ cũng không biết là đám người của Mã Lê vốn sẽ không dùng hình thức ép cung mà tra hỏi, bởi vì bọn họ có mang theo thuốc đặc thù, sau khi tiêm vào cơ thể thì Hạ Vi sẽ nói hết tất cả bí mật ra. Dĩ nhiên, sau khi tiêm thuốc thì có thể sẽ có chút di chứng về sau.

Trong lúc Trâu Lệ Lệ đang vô cùng rối rắm, cuối cùng chú Đạt cũng xuất hiện. Cô ta vừa mừng vừa sợ, vội vã lấy máy ra quay phim lại.

Chú Đạt đứng ở phía đối diện với Mã Lê, vẻ mặt ung dung nói: "Cô à, Hạ Vi là cô chủ của tôi, lúc bình thường đối xử với tôi rất tốt. Coi như là nể mặt tôi mà bỏ qua cho cô ấy đi được không?"

Mã Lê cười lạnh nói: "Nể mặt của ông? Mặt của ông bao nhiêu một ký? Lại có thể sánh được với chuyện làm ăn mấy triệu của tôi à?"

"Mấy triệu?" Chú Đạt hơi sửng sốt.

"Có người bỏ ra tám triệu mua lại công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý từ chỗ Hạ Vi, nếu như bây giờ ông tránh ra thì tôi có thể cho ông một triệu, thế nào?"

Mặc dù dáng vẻ của chú Đạt bình thường, nhưng khí chất trên người toát ra lại khiến Mã Lê có hơi dè dặt. Cho nên vẫn không dám khinh địch, dứt khoát dùng cách che mắt mà thăm dò một chút.

"Một triệu, tiết kiệm một chút thì đủ cho ông dưỡng lão nửa đời về sau rồi." Nhìn thấy đối phương không nói lời nào, Mã Lê lại tiếp tục: "Đã muộn lắm rồi đó, cảnh sát Hoa Hải chẳng mấy chốc sẽ tới đây, nhanh chóng quyết định đi!"

"Cô sợ tôi?" Chú Đạt bỗng nói một câu.

Mã Lê cười lạnh: "Tôi sợ ông? Tôi là sợ ông không đánh lại mấy thằng đàn em của tôi mà thôi. Biết điều thì mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

"Nếu không sợ tôi vậy thì cứ lên đi." Chú Đạt móc trong túi quần ra một hộp thuốc lá nhăn nhúm, sau đó rút một điếu đưa lên miệng, dùng cái bật lửa rẻ tiền châm hút.

Động tác của ông ta vừa lưu loát lại nhanh nhẹn, nhìn đã biết là một dân hút thuốc lão luyện.

"Chị Lê, không còn nhiều thời gian nữa, cứ để em lên!" Một tên đàn em mặc áo đen nhìn thấy dáng vẻ đó của chú Đạt quá mức gợi đòn lại có chút nóng vội không nhịn được.

Chỉ là một ông già lom khom mà thôi, chị Lê cứ ở đó nhiều lời với ông ta làm gì, cứ trực tiếp dùng cú đấm là được rồi mà.

Thấy Mã Lê gật đầu, người đàn ông mặc áo đen đó lập tức huơ mã tấu lên hùng hổ lao về phía chú Đạt.

"Ông già chết tiệt, ông thích ra vẻ lắm chứ gì? Vậy cũng trùng hợp, tôi đây trời sinh thích nhất chính là chém mấy người hay ra vẻ đó!"

Lời còn chưa dứt, một nhát mã tấu lóe sáng đã nhanh chóng xoẹt tới, mục tiêu chính là chú Đạt.

"Cuối cùng thì ông ấy phải ra tay rồi!" Trâu Lệ Lệ ở lầu trên lập tức hưng phấn, vội vàng chĩa máy quay về phía chú Đạt.