Siêu Cấp Shipper

Chương 236: Tôi chọn coca




Mã Tuấn Kiệt khẽ cười: “Tiểu Lê, em đến vừa đúng lúc, uống cùng Tiểu Lý một ly đi, cậu ấy đang cô đơn lắm đấy.”

Người đàn ông gầy sớm đã tỉnh rượu được hơn phân nửa, lắc đầu lia lịa, cười khổ nói: “Không cần không cần, em đã không cô đơn nữa rồi.”

Không có gan làm bậy!

Mã Lê khẽ xì một tiếng, sau đó kề sát bên tai Mã Tuấn Kiệt nói: “Anh, mấy phòng làm việc đều gọi điện thoại đến, nói là việc đã tan tành hết rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Mã Tuấn Kiệt lập tức xụ mặt: “Đám ăn hại này, còn nói mình là nhân tài xuất chúng trong ngành. Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, còn dám đưa ra cái giá cao, tôi khinh!”

“Anh, kế tiếp làm sao bây giờ?”

Mã Tuấn Kiệt nói: “Anh sẽ tìm cao thủ giải quyết chuyện này. Thời gian sắp đến rồi, em đi chuẩn bị một chút, có thể xuất phát rồi. Nhớ lấy, chuyện này nhất định không thể làm đổ vỡ nữa.”

“Biết rồi anh, vậy em đi xuống trước đây.”

Mã Lê gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn cô ta lắc thân thể thướt tha rời đi, đám người đàn ông gầy đều không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng. Chẳng qua là bọn họ đều biết đó là một đóa hồng có gai độc, không dám trêu chọc…

Tên mập hỏi nhỏ: “Anh Mã, Tiểu Lê sắp đi làm cuộc làm ăn lớn nào thế?”

Mã Tuấn Kiệt không hề để ý cười cười: “Không có gì, đến chỗ người ta bàn bạc chút chuyện mà thôi, một lát sẽ trở lại. Nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống!”

Mười phút sau, Mã Lê xuất hiện ngoài cửa quán bar. Cô ta đã đổi một bộ jumpsuit da màu đen, phác họa dáng người bốc lửa một cách hoàn mỹ, khiến cho hai người đàn ông qua đường phải huýt sáo.

Sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo trêu chọc, Mã Lê lạnh lùng nói: “Vả miệng!”

“Vâng!”

Hai người đàn ông còn chưa phản ứng lại, đã nhìn thấy có mấy người đàn ông áo đen đi ra từ trong bóng tối, thoáng cái đã bao vây bọn họ lại.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Vài giây sau, hai người mang khuôn mặt sưng phù như đầu heo, đi loạng choạng lảo đảo ngã xuống bụi cỏ ven đường, trong mắt toàn là sự hoảng sợ.

“Thằng kia, sau này đi trên đường thì mở to con mắt lên, chị Lê mà mày cũng dám huýt sáo, bọn mày không cần mạng nữa đúng không?” Người đàn ông áo đen cầm đầu vỗ nhẹ mặt một người trong đó, sau đó đứng dậy lại đá mạnh thêm mấy cái. Hai người kia bị đá đến gào khóc thảm thiết không thôi.

“Đủ rồi, đừng chậm trễ việc chính, chúng ta đi.”

“Đã biết, chị Lê.”

Mã Lê dẫn theo mười mấy tên đàn em ngồi vào hai chiếc minibus Jinbei, rất nhanh đã rời khỏi quán bar, chỉ để lại hai người trông thảm thương vô cùng.

Một người đàn ông oán hận chửi: “Đệt… đệt con mẹ nó chứ, chỉ huýt sáo một cái mà thôi, lập tức đánh hai chúng ta thành cái dạng này rồi?”

Bạn anh ta càng đau khổ hơn: “Đều con bà nó trách miệng mày tiện, hại cả tao cũng bị đánh theo!”

“Tao có biết là sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế đâu. Tao không tin lúc nãy mày nhìn thấy người đẹp lại không muốn huýt sáo, chẳng qua là tao phản ứng nhanh hơn chút mà thôi.”

“Không phải mày phản ứng nhanh, mà là mày đéo có xíu mắt nhìn nào, không nhìn thấy một đám người vạm vỡ đi theo sau lưng người đẹp hả?”

“Nói vớ va vớ vẩn, đám người đó ai cũng đen thùi lùi cả người, trời lại tối đen, tao mới không tin mày có thể phát hiện ra trước…”

Ngay khi hai người đang oán trách nhau, có một trận tiếng gầm rú trầm thấp từ xa đang đến gần. Mấy giây sau, có một chiếc xe màu xám bạc chạy qua, drift một phát đẹp tuyệt vời, dừng ngay trước cửa quán bar, khiến cho mấy người lác đác đi trên đường dừng chân lại nhìn không dứt.

Sau khi xuống xe, Phương Dạ lập tức bị hai khuôn mặt xúi quẩy ven đường dọa hú hồn một phen.

Cái lùm má, đêm hôm đội đầu heo ra đường tản bộ, không phải là hai coser đấy chứ?

Ực, hóa trang của hai người này cũng đỉnh quá cơ, nhìn không có chút sơ hở nào…

Phương Dạ thầm khen một tiếng, sau đó đẩy cửa gỗ lá xách của quán bar đi vào.

Đây là một quán bar nhỏ trang trí rất bình thường, cũng chỉ to khoảng một trăm mét vuông đổ lại. Ngoài một quầy bar và một sàn nhảy nhỏ nhỏ ra, thì chỉ còn lại bốn bộ ghế sofa thôi.

Phương Dạ quét mắt nhìn, chỉ thấy có ba bàn đã ngồi kín người, mà Mã Tuấn Kiệt đang ở trong số đó, đang ôm một cô gái lớn tiếng cười nói.

Sau khi nhìn thấy có người lạ đi vào quán bar, có mấy người lạnh lùng liếc nhìn.

Phương Dạ coi như không thấy, đi thẳng về phía quầy bar. Những người kia nghĩ anh chỉ là khách bình thường, vì thế đều thu hồi ánh nhìn, tiếp tục cười nói, uống rượu.

Nhân viên pha chế đang lau ly, mí mắt cũng không thèm nâng lên hỏi: “Muốn uống gì?”

“Lái xe không được uống rượu, cho một ly coca lạnh đi.”

“Đây là quán bar, muốn uống coca thì đến cửa hàng tiện lợi chỗ ngã rẽ mà mua, đừng ở đây quấy rối.” Nhân viên pha chế tức giận nói.

Phương Dạ chỉ quầy rượu nói: “Chẳng lẽ chai đó không phải là coca sao? Nếu chỗ anh đã có hàng, vì sao không chịu bán cho tôi?”

Nhân viên pha chế đặt mạnh ly lên quầy bar, rồi lạnh mặt nói: “Ông đây nói không bán là không bán, thằng nhóc mày lỗ tai có vấn đề đúng không?”

Giọng nói có hơi lớn, khiến cho người xung quanh chú ý đến.

Phương Dạ bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Anh mở cửa làm ăn, ở đâu ra cái đạo lý không chịu bán đồ cho người ta, còn liên quan gì đến tai tôi?”

“Ông đây chỉ nói một lần, chai coca này dùng để pha chế rượu, không bán!”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Nếu như tôi cứ muốn mua thì sao?”

Nhân viên pha chế nghiêm mặt: “Nhóc con, mày có biết đây là địa bàn của ai không?”

“Sao tôi biết là địa bàn của ai được. Tôi chỉ biết bây giờ tôi rất muốn uống coca lạnh.” Phương Dạ cười gian xảo: “Tôi đoán thử ha. Nguyên nhân anh không chịu bán cho tôi, có phải bởi vì đó không phải là coca bình thường không?”

Lời vừa dứt, có hai người đàn ông đứng bật dậy từ chỗ ngồi, sau đó đi nhanh về phía anh.

Người đàn ông gầy vừa thổi khói tròn, vừa nói: “Anh Mã, thằng nhóc đó có phải là người của đội cảnh sát không?

Mã Tuấn Kiệt cười lạnh nói: “Không thể nào, nếu như cảnh sát biết nội tình của tủ rượu, thì sớm đã xông đến bắt người rồi, sao có thể phái một tên không có não đến làm trò?”

Tên mập cười nói: “Vậy cũng đúng. Quán bar của anh Mã mở ở một nơi khỉ ho cò gáy như vậy, cảnh sát căn bản không thể nào chú ý tới. Thái độ của thằng nhóc đó ngang ngược như thế, hẳn là kẻ thù nào đó phái đến ngăn trở việc làm ăn của anh Mã đi?”

Mã Tuấn Kiệt vênh váo, đắc ý nói: “Hết cách, cây to đón gió. Chuyện làm ăn mà làm lớn rồi, tự nhiên sẽ bị một số người đỏ mắt nhìn chòng chọc.”

Những người khác vô cùng đồng ý với câu nói này. Tốc độ kiếm tiền của anh Mã không phải giả, hơn nữa con đường lại rộng, bị người khác ghen tỵ tất nhiên là chuyện bình thường.

Hai người đàn ông rất nhanh đã đi tới trước mặt Phương Dạ.

“Nhóc con, mày chọn tự mình bò ra, hay là để hai anh đây đánh gãy chân mày rồi vứt ra?”

Phương Dạ nói một cách chững chạc đàng hoàng: “Nghe trông đáng sợ thế, nhưng chẳng qua là tôi vẫn chọn coca lạnh.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Thằng nhóc này mở miệng khép miệng đều là coca, sẽ không phải là một thằng ngu chứ?

Nhân viên pha chế cười lạnh nói: “Còn sửng ra đó làm gì? Vứt cái thằng ngu này ra ngoài!”

Hai người đàn ông không nói nhiều nữa, chìa tay về phía cổ áo của Phương Dạ.

Loảng xoảng!

Hai cánh tay vừa vươn về phía trước, chỉ thấy Phương Dạ đột nhiên cầm ly rượu vừa được lau sáng loáng trên quầy bar, dùng tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai đập lên đầu hai người…