Siêu Cấp Shipper

Chương 235: Tôi sợ anh không có đủ tiền trả tiền thuốc




“Còn muốn bôi đen chúng tôi trên mạng? Đừng nói là cửa, cửa sổ cũng không có đâu!” Phương Dạ lạnh lùng cười một tiếng, bắt đầu tra tìm địa chỉ IP thật sự đã rải tin tức. Rất nhanh đã tìm ra bảy tám cái, hơn nữa những người này còn đang cố gắng làm việc.

“Quả nhiên là chơi lớn, thế mà dùng nhiều nhân thủ đến vậy.”

Anh không tốn chút hơi sức đã tiếp quản những máy tính này, sau đó cài virus mạnh tự tạo vào.

“Ơ, con chuột của tôi sao không động được nữa rồi?”

Tại một phòng làm việc đèn đuốc sáng trưng nào đó, có một người đàn ông đột nhiên dùng sức vỗ vỗ con chuột trong tay.

“Màn hình của tôi cũng đơ luôn rồi, chẳng lẽ bị chết máy?”

“Má, sao máy của tôi tự động khởi động lại rồi?!”

“Máy của tôi cũng vậy. Tiên sư, không phải bị dính virus đấy chứ? Tên khốn nạn nào lại xem mấy trang web đó rồi? Có thể tự giác chút không hả?”

Sau khi ông chủ của phòng làm việc nhìn thấy hàng loạt máy tính bị khởi động lại, trên trán lập tức chảy mồ hôi lạnh. Ông ta biết tình huống này nhất định không phải là virus bình thường, có tám chín phần là bị người ta tấn công rồi!

Chẳng lẽ đơn hàng nhận tối nay đã chọc giận một vị đại thần nào đó, cho nên người ta mới bắt đầu triển khai báo thù?

Ngay lúc anh ta đang mù mịt không biết làm sao, trên màn hình của những máy tính bị khởi động lại đó đều xuất hiện một dãy chữ chạy to đùng.

“Ác giả ác báo!”

Xì xì xì!

Một thùng CPU máy tính sát cửa sổ đột nhiên phát ra một trận tiếng xẹt xẹt trầm đục như tiếng trâu thở dốc, sau đó khói trắng bắt đầu bốc lên cuồn cuộn.

“Không xong, đây là virus có tính tự hủy!”

Ông chủ sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng hét lớn: “Mau rút hết dây nguồn ra!”

Đáng tiếc là ông ta nói quá muộn. Các cấp dưới còn chưa kịp động tay, mười mấy cái máy tính đã lần lượt bốc khói, thậm chí còn có máy đã bốc lửa!

Thông qua mánh khóe khiến máy tính bị quá tải, virus dễ dàng biến chúng nó thành một đống phế liệu.

Nhìn những chiếc máy tính có giá trị hơn hai mươi vạn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ông chủ phòng làm việc đau lòng muốn chết. Ông ta quỳ xuống đất khóc nức nở. Cảnh tượng này cũng đồng dạng xuất hiện tại những phòng làm việc khác…

Sau khi quét sạch tất cả những bài post và tin tức, Phương Dạ lại cài đặt một cái bẫy trên mạng. Chỉ cần kiểm tra thấy có người tiếp tục tung tin đồn về Vi Miêu Bất Lý, virus sẽ tự động tấn công, mãi đến khi máy tính của đối phương bị phá hủy thì mới dừng!

Chưa đến một tiếng, tin tức về Vi Miêu Bất Lý trên toàn mạng đều đã bị dẹp hết, không thể nào khôi phục lại độ nóng như lúc trước nữa.

Phương Dạ tiếp tục đào sâu trên mạng, đáng tiếc là không tìm được bất cứ tin tức nào về Mã Tuấn Kiệt và MH3, nên dứt khoát từ bỏ luôn.

Nhìn thời gian còn chưa đến mười giờ. Sau khi sờ cằm suy tư một chốc, anh vẫn quyết định đi tìm Mã Tuấn Kiệt ngay trong đêm để “hiểu biết sâu hơn”.

Sau mấy phút, chiếc Koenigsegg màu xám bạc gầm nhẹ chạy ra khỏi biệt thự, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm mênh mông…

Trong một quán bar nhỏ ở vùng ngoại thành Hoa Hải, Mã Tuấn Kiệt đang nói chuyện, uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu, trong lòng còn ôm một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở. Cô gái này chính là tình nguyện viên thứ ba vào phụ bếp hôm nay.

“Anh Mã, nghe nói hôm nay anh đã nhẹ nhàng kiếm được gần trăm vạn, có phải là thật không?”

“Hừ, một trăm vạn thì tính là gì. Tôi nói cho mấy cậu biết, đơn làm ăn này lớn lắm, vả lại phía sau còn có không ít đơn nữa!” Mã Tuấn Kiệt nói một cách tùy tiện: “Qua đêm nay, tôi lập tức có thể thu vào thẻ mấy trăm vạn nữa!”

“Anh Mã quả nhiên lợi hại!” Một người đàn ông gầy trơ xương cười hi hi nói: “Đúng rồi anh Mã, số hàng lần trước anh em mang tới, sau khi anh dùng thử thì cảm thấy thế nào?”

“Rất không tệ. Nếu như hàng của cậu có thể cung cấp ổn định, tôi có thể cho mỗi phần của cậu cái giá này!” Mã Tuấn Kiệt giơ bốn ngón tay ra.

Người đàn ông gầy cười khổ nói: “Anh Mã, đây là hàng mới chưa từng có trong nước. Với cái giá này, em cầm đi lấy hàng còn chưa lấy được, tăng thêm chút nữa đi.”

Mã Tuấn Kiệt nheo mắt nói: “Thằng nhóc cậu trừ lòng tham ra thì không có chỗ xấu nào khác. Được, nể phần chất lượng đợt hàng này không tệ, cậu tự ra một cái giá đi.”

Người đàn ông gầy vừa cười vừa dùng tay làm ra số sáu: “Ít nhất là số này, nếu ít hơn nữa thì các anh em sẽ bị lỗ vốn.”

Mã Tuấn Kiệt nói: “Nếu như là cái giá này, vậy thì một tháng ít nhất phải đưa tôi một nghìn phần, nếu thấp hơn con số này, vậy thì cậu đi tìm người khác để bán đi.”

Người đàn ông gầy líu lưỡi nói: “Không phải chứ anh Mã? Quán bar nhỏ này của anh có thể nuốt trôi một nghìn phần nhiều như vậy sao?”

Cô gái mặc đồ công sở cười duyên nói: “Vậy thì anh không hiểu rồi. Trong tay anh Mã còn có mấy tiệm net, nói không chừng một nghìn phần còn không đủ để bán nữa đó!”

Mã Tuấn Kiệt cười nói: “Phi Phi nói không sai. Hiện tại chính là thời đại internet, cậu cho rằng vẫn đang là mười năm trước, chỉ có thể bán hàng tại chỗ sao? Tôi nói cho cậu biết, lần trước lão Dương mang cho tôi năm trăm thùng bóng cười, chưa đến một tuần đã bán hết hàng rồi. Người trẻ tuổi bây giờ, bao gồm cả thành phần tri thức đều thích tiếp xúc với mấy thứ đồ chơi mới mẻ như này. Hơn nữa, một trăm phần trăm đều là khách hàng quen. Hiệu quả của hàng mới này của cậu còn tốt hơn bóng cười, một nghìn phần còn thật sự không đủ cho tôi bán mấy ngày đấy!”

Người đàn ông gầy hứa hẹn: “Anh Mã yên tâm. Nếu như anh thật sự nuốt trôi, lúc về em có thể nói với anh Lượng, nói anh ấy giữ toàn bộ hàng lại cho anh, một tháng ít nhất có năm nghìn phần!”

“Được, thế thì cứ quyết định như vậy đi!” Mã Tuấn Kiệt nghe thế thì vui mừng, sau đó nhấc ly rượu lên: “Nào, chúng ta cạn một ly!”

Người đàn ông gầy cười nói một cách đáng khinh: “Anh Mã, anh có người đẹp bên cạnh, đương nhiên uống rượu sẽ là nghìn chén không say rồi. Em chỉ là một người cô đơn lẻ bóng, anh cũng không xót cho em sao?”

“Tên nhóc thối cậu, lại nhắm đến em gái tôi chứ gì?” Mã Tuấn Kiệt cau mày nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Em gái tôi không thích người gầy như cậu, làm cái gì cũng không lấn cấn, cẩn thận em ấy bẻ gãy cậu đó.”

Một tên mập khác cười nói: “Anh Mã, vậy anh thấy em thế nào, vóc dáng này có thích hợp làm em rể anh không?”

Mã Tuấn Kiệt cười mắng: “Tên nhóc cậu thì càng khỏi cần nói. Lần trước đè sập cả cái giường trên lầu, suýt chút nữa là đè em gái kia ra bã rồi. Đúng rồi, khi nào thì cậu mới đền giường cho tôi hả?”

Tên mập cười ngượng ngùng: “Anh Mã, thật ra em chỉ là hơi đầy đặn mà thôi. Giường sập cũng không thể trách em, chủ yếu là chứng minh em đủ dũng mãnh nha…”

Người khác cười ồ lên nói: “Dẹp đi mày, sắp một trăm hai lăm ký tới nơi rồi còn không biết ngại mà nói mình không mập!”

Uống rượu nhiều tăng thêm can đảm, người đàn ông gầy không để ý tới tên mập, mà tiếp tục điềm tĩnh nói: “Anh Mã, dáng vẻ thì có muôn vàn, nhưng rồi cũng có vài kiểu không cấn người chứ. Huống hồ, em chỉ là muốn cô ấy uống cùng em mấy ly mà thôi. Anh giúp em chuyển lời cho Mã Lê đi?”

“Anh muốn chuyển lời gì đến tôi?”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng dáng thon thả, khỏe đẹp xuất hiện bên cạnh Mã Tuấn Kiệt. Đó chính là em gái của Mã Tuấn Kiệt, Mã Lê.

Sau khi nhìn thấy chính chủ, người đàn ông gầy trái lại lại kinh sợ: “Không có gì, chỉ là nói đùa mà thôi…”

“Dám lấy tôi ra làm trò đùa? Tôi còn sợ tiền trên người anh không đủ trả tiền thuốc thang đấy!” Mã Lê thuận tay lấy ly bia trên quầy bar, nốc một hơi cạn sạch, sau đó dùng tay không bóp bể cái ly!

Choang!

Mẩu vụn thủy tinh và số bia còn thừa lập tức rơi đầy đất. Người đàn ông gầy và mấy người khác đều sợ tới mức câm như hến, rắm cũng không dám thả…