Siêu Cấp Shipper

Chương 227: Có chút xấu hổ




Sau khi xuống xe, Phương Dạ chết sững nhìn thấy tiệm trà sữa Miêu Bất Ly đóng chặt cửa.

Không phải chị Vi nói hôm nay thử nghiệm kinh doanh sao, tại sao lại không mở cửa?

Nhưng mà phía dưới đất có rất nhiều xác giấy pháo đỏ, chứng minh là hôm nay không sai, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lúc anh đang nghĩ mãi mà không tìm được câu trả lời thì Trâu Lệ Lệ đã vội vã chạy tới trước mặt.

“Phương Dạ, cuối cùng anh cũng đến rồi, chị Vi đã xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Dạ ngờ hoặc hỏi.

“Chị Vi đã bị cảnh sát đưa đi rồi!”

“Bị cảnh sát đưa đi? Tại sao?”

“Còn không phải vì trà sữa Miêu Bất Ly sao!” Trâu Lệ Lệ nói: “Có người nặc danh báo cảnh là trong trà sữa có cho thêm nguyên liệu phi pháp, cảnh sát đến với lệnh khám xét, kết quả thật sự tìm thấy thuốc phiện ở phía sau bếp, vì thế tiệm trà sữa đã bị phong tỏa, chị Vi cũng bị cảnh sát đưa đi rồi!”

“Chuyện vô lý, làm sao trong trà sữa Miêu Bất Ly có thể có loại nguyên liệu như thuốc phiện được?” Tuy rằng Phương Dạ không thể nhớ được hết toàn bộ công thức, nhưng cũng biết bên trong không thể có thứ phạm pháp được.

Trâu Lệ Lệ nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhất định là tên khốn Tề Tử Du đã cho người hãm hại chị Vi!”

Phương Dạ cau mày: “Tề Tử Du? Có phải là cái thằng hôm qua đến tiệm thu mua công thức không?”

Trâu Lệ Lệ liền gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là anh ta, nghe nói tên đó là tổng giám đốc của khu vực trà sữa Loan Loan, không những kiêu ngạo độc đoán, còn là một tiên biến thái chính cống, vừa vào cửa đã muốn sàm sỡ một em gái, may là ó chú Đạt kịp thời ngăn lại!”

Trong lòng Phương Dạ lập tức bốc hỏa, bởi vì thu mua công thức thất bại nên đã dùng thủ đoạn xảo quyệt này để hại người khác, đúng là lòng dạ độc ác!

Tuy rằng xuất thân của anh không hề tầm thường, nhưng cửa tiệm Vi Miêu Bất Lý là khoản đầu tư đầu tiên trong đời, đương nhiên sẽ chiếm một vị trí cực kỳ quan trong trong lòng anh, nhưng không ngờ mới thử nghiệm kinh doanh một ngày thì đã bị phong tỏa, hơn nữa chị Vi còn bị tống vào tù, quả thật khiến cho người nổi cáu.

Tên vô lại, lại dám bắt nạt anh đây, nếu anh không trị cho mày một trận đến nghi ngờ cuộc sống này, chữ Phương này viết ngược!

Nhưng mà chuyện báo thù có thể tính sau, việc cấp bách trước mắt chính là nhanh chóng cứu Hạ Vi ra trước, tránh để chị ấy chịu khổ ở trong đồn cảnh sát.

Anh đang định rút điện thoại ra gọi điện tìm người giúp đỡ thì Lý Mộc Vân khuôn mặt hài lòng đưa theo hai nhân viên bán hàng tới.

“Anh Phương, tôi tên là Lý Mộc Vân, là cửa hàng trưởng của trà sữa Loan Loan chi nhánh Kim Đỉnh.”

Phương Dạ lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không có thiện cảm nói: “Có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả!”

Hiện tại anh đối với người của Loan Loan không có lấy một chút ấn tượng tốt nào, cho dù đối phương là mỹ nữ cũng vậy.

Khuôn mặt Lý Mộc Vân cứng đờ, Phương Dạ này nói chuyện quá xúc phạm đi?

Nếu như anh đã không khách khí, vậy thì bà đây cũng không phải khách khí với anh!

Cô ta hừ lạnh một tiếng, đưa ra một tấm danh thiếp: “Họ Phương kia, hôm nay Vi Miêu Bất Lý xảy ra chuyện, tin chắc là cậu đã biết rồi, nếu như cậu muốn Hạ Vi không có chuyện gì thì có thể gọi điện cho số này, nhưng thời gian chỉ có hạn đến bảy giờ tối nay, nếu như qua thời gian này thì hậu quả tự chịu!”

Phương Dạ không cần nghĩ cũng biết tấm danh thiếp này nhất định là của tên Tề Tử Du kia, anh định nhận lấy rồi tiện tay vứt đi, nhưng nghĩ lại thì vẫn giữ lấy.

Lý Mộc Vân thấy anh ngoan ngoãn nhận danh thiếp còn cho rằng đối phương đã nhận sai, trong lòng nhất thời cười lạnh một tiếng.

Coi là thằng nhóc cậu thức thời, nếu như dám đấu với Tề Tử Du, coi chừng cũng tự đưa mình tống vào đồn cảnh sát!

Khi cô ta đang định vứt lại một câu cuối cùng rồi bỏ đi, thì Phương Dạ lại thờ ơ nói: “Quay về nói với thằng ngu Tề Tử Du kia, tôi sẽ tìm nó để tính sổ, nó khiến cho tiệm trà sữa của tôi bị niêm phong, vậy thì tôi sẽ khiến cho trà sữa Loan Loan hoàn toàn cút khỏi Hoa Hải, nói được làm được!”

“Hừ, nói phét thì ai chẳng biết!” Lý Mộc Vân hừ lạnh: “Chị đây khuyên cậu một câu, trứng gà thì không bao giờ cứng hơn đá, nếu như cậu vẫn không chịu giác ngộ khăng khăng đối đầu với tổng giám đốc Tề, rồi sẽ có một ngày rơi vào cảnh máu chảy đều đầu, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa rồi!”

Phương Dạ nói: “Ai là trứng gà ai là đá, nói bây giờ không phải còn quá sớm sao?”

“Tôi thấy cậu chính là trứng, trứng ngu ngốc!” Lý Mộc Vân đắc ý cười, đưa hai nhân viên bán hàng xoay người rời đi.

Phương Dạ lười để ý cô ta, trực tiếp gọi cho Từ Lệ, nhưng đáng tiếc lại không liên lạc được, tin nhắn thoại hiện rằng đối phương không ở khu vực phục vụ, tám mươi phần trăm là đang họp hoặc thẩm vấn phạm nhân.

Anh chỉ có thể gọi cho Tiêu Dương, sau đó nói ngắn gọn chuyện của Vi Miêu Bất Ly.

“Ông chủ, có phải anh muốn tôi cứu cô Vi ra trước không?” Tiêu Dương là hạng người nào, tự nhiên chỉ một lúc đã đoán ra được ý của anh.

Phương Dạ đối với những chuyện này vốn là dốt đặc cán mai: “Không sai, anh có cách nào không?”

Tiêu Dương nói: “Tôi sẽ để cô Lý đại diện pháp lý của công ty đi cùng anh, có cô ấy, thì việc cô Vi được trả tự do không phải bị giam giữ có lẽ không có vấn đề gì.”

“Được, vậy tôi ở Vi Bất Lý Miêu đợi cô ấy.”

“Biết rồi thưa ông chủ, tôi lập tức đi sắp xếp!”

Sau khi tắt máy, Phương Dạ lại hỏi kỹ càng toàn bộ chuyện xảy ra của hôm nay, sau khi biết được có ba khách đã vào bếp sau thì trong lòng đã hiểu được vài phần.

Khẳng định rằng nguyên liệu của Vi Miêu Bất Lý không có vấn đề, vấn đề chính là ở ba vị khách kia!

Trong lúc đợi pháp vụ tới, Phương Dạ ngồi ở trước cửa tiệm trà sữa mở máy máy tính lên, sau đó nhập số điện thoại của Tề Tử Du vào trong một trình tự nhỏ, rất nhanh đã quét ra được những người liên lạc thông qua số điện thoại này.

Hôm nay Tề Tử Du gọi điện không nhiều, Phương Dạ đã nhanh chóng đã sàng lọc ra được hai mục tiêu đáng nghi, cuối cùng chốt hạ là người được gọi là Tiểu Mã.

Có được số điện thoại của Tiểu Mã thì dễ làm việc hơn rất nhiều rồi, sau khi thao tác một lúc nữa thì máy tính hiện ra vài tấm ảnh của một người, thậm chí còn có ghi chép lại một phần giao dịch chuyển khoản.kỹ năng hack sắc bén như vậy thì cho dù là ‘tay hút’ trong tổ chức cũng sẽ không theo kịp!

“Lệ Lệ, cô tới đây nhìn xem, hôm nay xuống bếp sau có người này hay không?”

Trâu Lệ Lệ gật đầu nói: “Không sai, anh ta chính là người đầu tiên xung phong!”

Phương Dạ cười lạnh: “Gã này vừa nhìn đã biết là một chuyện gia chơi xâu, nhận phí khá cao, anh ta đòi đến tám mươi vạn.”

“Thủ phạm chính đã tìm được rồi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Không vội, cứu chị Vi ra trước, sau đó từ từ tính sổ với bọn chúng!”

“Được!”

Khi hai người đang nói chuyện thì một chiếc Accord Crosstour đột nhiên dừng lại bên đường, chiếc Honda Crossover này không thường gặp ở Hoa Hải, người mua nó thường là những người hành động độc lập, hơn nữa đa phần là người trung niên.

Cửa xe mở ra, một office lady với phong thái thướt tha bước xuống, một đôi chân đi tất đen mảnh khảnh thẳng tắp, khuôn mặt tinh tế hình trứng ngỗng đã trang điểm nhẹ nhàng, sống mũi cao vút cộng thêm một cặp kính không gọng, giống như sóng nước nhẹ cuốn lên, biểu cảm lạnh lùng nhưng lại quyến rũ.

Không phải chứ, pháp vụ của Kim Đỉnh lại là cô ấy?

Nhìn thấy người phụ nữ gợi cảm đang xách cặp đựng giấy tờ tiến đến chỗ mình, đột nhiên Phương Dạ cảm thấy có chút xấu hổ...