Siêu Cấp Shipper

Chương 225: Báo cáo




Những nhân viên nữ khác đều đang nghỉ ngơi trên tầng, Hạ Vi và Trâu Lệ lệ trong đại sảnh nghe vậy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bánh ngọt và trà sữa mới làm lúc nãy, hơn nữa trước khi đem ra bàn đều được kiểm tra cần thận kỹ càng, sao có thể có gián và ruồi nhặng chứ?

Hai người cùng nhau đến đó, một bác gái vừa thấy có nhân viên đi đến thì lập tức mang đĩa chả cá cà ri đến trước mặt Trâu Lệ Lệ, còn những vị khách khác cúng nha nhao vây quanh.

“Cô xem đi, xem đi, chân con gián này vừa đen vừa dài, còn nhìn thấy rõ từng sợi tơ trên đó, đúng là quá buồn nôn.”

Trâu Lệ Lệ nhìn kỹ càng, thực sự có một con chân đốt màu đen đang trôi nổi trong nước sốt món chả cá, càng nhìn càng khiến người ta dựng tóc gáy.

Một người đàn ông khác cũng xiên một nửa miếng sữa chiên cho những người khác xem: “Nửa con côn trùng này của tôi mới đúng là kinh tởm, nó vẫn còn đang động đậy, tôi nhìn mà sắp muốn nôn rồi đây!”

Chỉ thấy trong giữa miếng sữa chiên lộ ra nửa con côn trùng màu vàng, mặc dù không khoa trương như anh ta nói nhưng ruột và nước của nó chảy ra từ vết cắt khiến Hạ Vi buồn nôn.

Cô đang muốn bịt mũi và miệng thì lại có một học sinh nữ đặt nửa cốc trà sữa Miêu Bất Lý trước mặt.

“Cô là chủ quán sao? Mở to mắt mà nhìn cho kỹ đi con ruồi trong trong ly trà sữa này đi, nó vẫn còn chưa chết chìm!”

Hạ Vi chỉ đành cầm lấy ly trà sữa xem, bên trong quả thật là có một con ruồi màu xanh rất to, nó đang vùng vẫy, lúc thì bơi ngửa, lúc thì bơi ếch, nhìn trạng thái hưng phấn này đoán chừng một ngày một đêm cũng chưa chết chìm được.”

Trâu Lệ Lệ nói: “Quán chúng tôi mới khai trương, hơn nữa xung quanh còn lắp đặt hơn mười thiết bị xua đuổi côn trùng công suất lớn, đừng nói là gián và ruồi nhặng đến muỗi cũng không có một con, cô tự nói đi, cô lấy con ruồi to như thế này ở đâu?”

Học sinh nữ hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi làm sao mà biết nó từ đâu ra, đây là quán của các cô, chẳng lẽ là do tôi đem từ bên ngoài vào sao?”

Trâu Lệ lệ không hề tỏ ra yếu thế nói: “Không sai, tôi rất nghi ngờ các người cố ý đến để ăn vạ.”

Thấy vậy bác gái tỏ ra không vui: “Này này này, cô nói kiểu gì đấy, chẳng lẽ bác đây lại cố tình đem chân gián đến đây để lừa bịp mấy người sao, tôi rảnh như vậy sao?”

Người đàn ông cũng nói móc mỉa: “Bác xem, bọn họ định lật ngược lại đấy, muốn lừa bịp để cho qua chuyện ăn phải côn trùng.”

Hạ Vi đã mở quán được mấy năm, bọn đầu trâu mặt ngựa nào cũng từng gặp qua nên đường nhiên chỉ nhìn một cái đã biết ngay mấy người này muốn làm gì.

Khả năng đây không phải là nhóm lừa đảo tiền bạc, bọn họ tám chín phần là đến đây để bôi nhọ Miêu Bất Lý, còn kẻ đứng đằng sau là ai thì không cần nghĩ cũng biết.

Mặc dù biết rõ đối phương không có ý tốt, nhưng Hạ Vi cũng không tiện nói thẳng ra, dù sao thì xung quanh còn có rất nhiều khách đang nhìn, với nguyên tắc nên tránh những rắc rối không cần thiết, chị ấy quyết định sẽ mềm mỏng trước.

“Tôi tính thế này, nguồn gốc của mấy côn trùng này tạm thời khó mà tra rõ được, chúng ta mỗi người lùi một bước, chúng tôi bồi thường gấp mười lần giá các món đã đặt, ba người thấy thế nào?”

Bác gái ngẩng đầu nói: “Gấp mười lần, hào phóng thế à, thực sự coi chúng tôi đến đây để lừa tiền sao? Bác đây nói cho cô biết, tôi có thể không cần tiền nhưng nhất định phải làm rõ nguồn gốc của chân con gián này.”

Học sinh nữ kia cũng nói: “Đúng thế, nếu tôi thực sự cầm số tiền này chẳng khác nào thừa nhận con ruồi đó là tôi bỏ vào hay sao?”

Người đàn ông lớn tiếng: “Tiền thì ông đây không thiếu, ông đây tức giận loại làm ăn buôn bán thất đức như mấy người, làm đồ ăn nhưng không đảm bảo tốt điều kiện vệ sinh cơ bản, như vậy có thể làm mọi người yên tâm ăn uống sao, tôi nói có đúng không?”

Ba người cùng nhau dẫn dắt dư luận, khiến cho mọi người xung quanh lập tức hùa theo.

“Đúng, đúng vậy!”

“Bà chủ quán chắc chắn là có gì mờ ám nên mới muốn dùng tiền để mua chuộc bọn họ!”

“Đúng là buôn bán thất đức, đúng là quá đáng!”

“Đúng thế, hôm nay nhất định phải trả công bằng cho chúng tôi…”

Sắc mắt Hạ Vi có chút khó coi, đối mặt với đám người đang tức giận chị ấy chỉ đành nói: “Vậy rốt cuộc các người muốn gì?”

Người đàn ông chớp cơ hội nói: “Rất đơn giản, để chúng tôi xem bếp của quán thì biết ngay thôi, nếu như trong đó không có ổ chuột, gián thì có thể chứng minh quán của mấy người không có vấn đề gì.”

Thấy Hạ Vi không nói gì, Trâu Lệ Lệ nói nhỏ: “Chị Vi, chị thấy thế nào?”

Hạ Vi do dự một lát rồi gật đầu: “Vậy được, nhưng bếp là nơi quan trọng, không thể có quá nhiều người vào xem, các người chọn ra ba người đại diện là được.”

Trong đám người Mã Tuấn Kiệt giơ tay lên nói: “Vậy tôi là một.”

Bác gái nói: “Tôi cũng muốn vào xem.”

Lại có thêm một người phụ nữ mặc đồ công sở trẻ trung và thời thượng bước ra: “Vậy người cuối cùng để tôi.:”

Chị ấy đưa ba người vào bếp, nguyên liệu và đồ dùng trong bếp đều được sắp xếp gọn gàng, bên trên không bám bụi bẩn, hơn nữa mặt đất cũng không dính nước bẩn, đừng nói là ruồi, ngay cả kiến cũng không có!

Lúc Hạ Vi đang dẫn đường và giới thiệu phòng bếp cho bọn họ, Mã Tuấn Kiệt đã lén đổ một chút một mịn màu vàng nâu vào mấy cái thùng bằng thép không gỉ đựng nguyên liệu trà sữa.

Sau khi đi hết một vòng, ba người không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì chỉ đành đi ra ngoài nói rõ tình hình với mọi người, bếp quán Vi Miêu Bất Lý rất sạch sẽ, côn trùng ăn phải không thể nào bắt nguồn từ đó.

Tưởng rằng mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa, Hạ Vi không bị truy cứu chuyện côn trùng nữa, chị ấy còn trả lại tiền cho bọn họ, vẻ mặt ba người kia đờ đẫn, chỉ đành tức giận rời khỏi quán trà sữa.

Mã Tuấn Kiệt và Mã Lê cũng rời đi, bọn họ trực tiếp lái xe đến một trạm kiểm tra nào đó, và ngay khi nhận được giấy báo cáo họ đã báo ngay cho cảnh sát tuần tra…

Sau khi giải quyết xong chuyện này quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý mới yên tĩnh trở lại, giờ đã là buổi chiều, số người đi đường cũng ngày càng tăng lên, khách trong quán cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều.

Lúc Hạ Vi đang bận rộn, hai chiếc xe tuần tra đột nhiên bíp còi inh ỏi đến, và dừng trước cửa quán!

“Đến rồi, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu, ha ha ha!” Tề Tử Du vốn dĩ hơi buồn ngủ nhưng lập tức đã tỉnh táo trở lại, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy.

Có chuyện gì vậy? Sao xe tuần tra lại dừng ở đây? Lúc Hạ Vi và các nhân viên nữ của quan đang bất ngờ và ngạc nhiên thì mấy cảnh sát tuần tra và người đàn ông mặc áo khoác màu trắng xuống xe đi về phía cửa hàng với vẻ mặt nghiêm túc.

Người đội trưởng dẫn đầu vô cảm nói: “Xin chào, tôi là đội trưởng đội tuần tra của Hoa Hải, xin hỏi ai là người phụ trách của quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý?”

Hạ vi nói: “Tôi là chủ quán, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Đội trưởng lấy ra một từ giấy có đóng dấu nói: “Có người nặc danh báo cáo quán dùng vỏ cây thuốc phiện làm trà sữa, vì vậy chúng tôi đến đây để kiểm tra, đây là lệnh khám xét!”

“Cái gì?”

Sắc mặt Hạ Vi lập tức thay đổi, vì việc dùng vỏ cây thuốc phiện làm trà sữa là phạm pháp và tội danh này nghiêm trọng đến mức có thể ngồi tù!