Siêu Cấp Shipper

Chương 216: Sẽ không đánh nhau nữa chứ




Phương Dạ đã lâu không đánh đấm, đánh một hồi cũng có chút buồn bực. Anh đột nhiên đánh ra một đòn càn quét nghìn quân đẩy lùi bọn chúng, sau đó cúi người lấy hết dao trên đùi người đẹp mặc sườn xám xuống.

Tên bảo vệ lớn tuổi hoảng hốt trong lòng, lập tức hét lớn lên: “Đừng để cậu ta phóng phi đao, mau chặn lại!”

Vừa rồi bọn chúng cũng đã tận mắt chứng kiến uy lực phóng phi đao của đối phương, ngay cả một người đàn ông cường tráng như Liễu Dũng cũng bị chấn đến hộc máu, thì không cần phải nói đến mình. Bọn chúng vội vàng xông cả bầy lên, vô số lưỡi dao chém về phía Phương Dạ!

Nhưng đáng tiếc, vẫn chưa đợi bọn chúng xông đến gần, phi đao đã bị phóng vùn vụt đi rồi. Phương Dạ không hề keo kiệt chút nào, trong khoảng thời gian ngắn nhất, phóng toàn bộ phi đao còn lại ra.

Những bảo vệ chạy ở đằng đầu chớp mắt đã ngã rạp xuống. Những phi đao kia không đỡ thì còn hay, chỉ cần đỡ một phát là sẽ nổ tung toàn bộ. Những mảnh vỡ quả thật quá dày đặc, chi chít y như đàn châu chấu bay qua, khiến bọn họ bị thương đến gào khóc thảm thiết không thôi, nghiêm trọng hơn thậm chí còn trực tiếp ngã ra đất. Trận hình vốn vững như thành đồng lập tức tan tành.

Rèn sắt khi còn nóng. Phương Dạ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Anh vung vẫy hai thanh dao, xông vào trong đám người. Phần lớn mọi người đều đang bận rộn né tránh những mảnh vỡ. Cho dù có người dám phản kháng, thì rất nhanh cũng bị chém ngã xuống đất.

Nếu như không thể kết thành đao trận, bất kỳ bảo vệ nào cũng không phải đối thủ của anh, gặp phải anh thì kết quả là sẽ bị ăn đập.

Đương nhiên, những vết thương bọn chúng chịu cũng không phải là vết thương chí mạng. Phương Dạ chỉ chọn những nơi nhiều thịt và tay chân để chém, hơn nữa còn tận lực tránh động mạch chủ, làm cho kẻ địch nhiều nhất cũng chỉ mất đi sức chiến đấu mà thôi.

Tiếng kêu thảm liên tục vang lên trong phòng trà, máu văng khắp nơi. Mặc dù tên bảo vệ lớn tuổi đã liều mạng phối hợp với đồng bọn để chống lại, nhưng đáng tiếc là vẫn bị Phương Dạ công phá ngay tức khắc.

Nhìn thấy kẻ địch bộc phát sức mạnh, ở giữa đám bảo vệ được mình chuyên tâm bồi dưỡng mà như vào chốn không người, Liễu Kiếm Phong cảm thấy lạnh sống lưng, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết!

Ba phút sau, trong trận đánh đã không còn bảo vệ nào có thể đứng dậy nữa. Máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ sàn gỗ, khủng khiếp như chiến trường Tu La!

Phương Dạ vứt hai thanh dao thép bị mẻ đi, quay đầu nhìn lại, Liễu Kiếm Phong ở ngoài cửa chính đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Không phải chứ! Con cáo già này cứ thế mà trực tiếp bỏ chạy sao?

Anh không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy ra khỏi bệ cửa sổ. Người còn đang ở giữa không trung, đã nhìn thấy Liễu Kiếm Phong sắc mặt trắng bệch đang được mấy tên bảo vệ vây quanh, đi đến phía chiếc xe bentley. Có rất nhiều người áo đen đang xông vào trong sân như thủy triều. Mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, trong đó thậm chí còn có mấy khẩu súng hỏa mai!

Liễu Kiếm Phong quát lớn: “Chỉ cần nhìn thấy trên lầu có người ngoài bước ra, giết chết bất kể tội gì, một người cũng không tha!”

Lời còn chưa dứt, mấy tay xạ thủ cắm lông chim màu trắng trên đầu đã ngắm súng hỏa mai qua. Sau khi chạm đất thì Phương Dạ cũng không dám dừng lại, anh lập tức vọt đến phía sau một bếp lò đất ngoài trời bên cạnh.

Tiếng súng không ngừng vang lên, bắn nát gạch bùn trên bệ bếp lò. Phương Dạ không dám lộ đầu. Còn những xạ thủ khác vừa đuổi tới đã bắt đầu leo lên chỗ cao gần đó, muốn xử lý kẻ xâm phạm từ trên cao.

Thấy đàn em đã hoàn toàn khống chế cục diện, Liễu Kiếm Phong lập tức bỏ ý định lên xe bỏ chạy. Ông ta giơ một cái loa phóng thanh lên nói: “Phương Dạ, tôi khuyên cậu vẫn là sớm đầu hàng đi. Trong sơn trại nhà họ Liễu, cậu không thể đấu lại tôi. Nếu như cậu đầu hàng, tôi có thể để cậu chết một cách toàn vẹn một chút, mấy người đều có thể được toàn thây, thấy sao?”

Đám Phạm Nam trên lầu nghe thấy thì sắc mặt vàng chạch. Cuối cùng thì cũng khó mà tránh khỏi kiếp nạn này…

Phương Dạ trơ mắt nhìn mấy tay xạ thủ ngày càng leo cao hơn mà bất lực. Còn những tên áo đen khác cũng đã vây lại đông nghìn nghịt, ít nhất cũng có mười mấy tên đã ngắm chuẩn về phía bếp lò. Nếu như không có quân cứu viện chạy đến, trên cơ bản, đây đã là đường cùng chỉ có chết mà không có sống.

Những tay xạ thủ đã vào vị trí. Liễu Kiếm Phong cười lạnh nói: “Phương Dạ, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, hàng hay không hàng?”

Giọng nói của Phương Dạ từ từ truyền ra từ sau bếp lò.

“Hàng…em…gái…ông!”

“Chết đến nơi còn dám cứng miệng. Lát nữa tao sẽ băm mày thành mảnh vụn cho cá ăn!” Liễu Kiếm Phong căm hận vứt cái loa về lại trong xe. Tổn thất ngày hôm nay thật sự quá lớn, không giết Phương Dạ thì khó mà nguôi được cơn hận trong lòng!

Một tên áo đen vội vàng chạy đến: “Trại chủ, người tiếp chốt bên ngoài báo cáo, có bảy tám chiếc xe tuần tra sắp chạy đến cổng sơn trại rồi!”

“Cái gì?” Liễu Kiếm Phong khẽ sửng sốt: “Giờ này Hứa Tự An đến đây để làm gì?”

Tên áo đen nói nhỏ: “Trại chủ, người giữ chốt nói có mấy chiếc có biển số xe vùng khác, có lẽ là cảnh sát của Hoa Hải!”

Liễu Kiếm Phong cau mày lại: “Cảnh sát của Hoa Hải? Sao bọn chúng lại đến nhanh như vậy?”

“Trại chủ, đối phương sẽ đến ngay lập tức, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Trước tiên tìm một lý do không cho bọn chúng vào cổng sơn trại, ít nhất phải giải quyết chuyện ở đây đã rồi nói tiếp!”

“Vâng!”

Sau khi tên áo đen lại vội vàng rời đi, các tay xạ thủ trên chỗ cao cuối cùng cũng vào vị trí, bọn họ đồng loạt lên đạn cho súng. Phương Dạ biết mình không thể đợi tiếp nữa, bếp lò này chỉ lớn thế này thôi, căn bản không thể che chắn hết tất cả đạn.

Ánh mắt anh hướng về phía trên bếp lò, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật.

Trên bếp lò có hai cái nồi gang lớn, loại nồi này có lẽ là chỉ vào dịp tết mới dùng đến. Nhìn từ viền nồi, độ dày của chúng dùng để chắn đạn sắt của súng hỏa mai hoàn toàn không thành vấn đề!

Nghĩ đến thì làm, Phương Dạ đột nhiên đứng dậy tóm lấy quai nồi, dùng sức nhấc lên. Hai cái nồi lớn cao cũng hơn một mét đã bị giơ lên giữa không trung, sau đó che cả người anh lại.

Bởi vì sợ bị các xạ thủ ngộ thương, những tên áo đen đều không dám đứng cách bếp lò quá gần. Các xạ thủ nhìn thấy Phương Dạ đứng lên thì lập tức bóp cò súng.

Tiếng súng không ngừng vang lên như đậu nổ, khiến các cảnh sát vừa mới đuổi đến cổng sơn trại giật thót mình.

Sắc mặt Phùng Khang có chút tái mét: “Dữ dội thật, trong… trong đó không phải là đang đánh nhau đó chứ?”

Hứa Tự An miễn cưỡng giải thích: “Hẳn là không phải, nghe tiếng thì có lẽ là người trong sơn trại đang đốt pháo nhỉ?”

Từ Lệ không tin lời anh ta, mà trực tiếp mở nút trên bao đựng súng ra!

Cô ta vốn muốn để Phùng Khang tiếp tục xông qua chốt, nhưng vừa nhìn thấy cổng chính dày trục thì cô ta lập tức vứt bỏ ý định.

Loại cổng bằng thép tấm này, trừ khi là lái chiếc Dartz Kombat của Phương Dạ mới có thể tông vào, chứ dùng chiếc xe tuần tra này tông quả thật là tự rước lấy nhục.

Sau khi xe dừng lại, có mấy tên áo đen lập tức vây đến: “Các người đến làm gì?”

Hứa Tự An giành nói: “Chúng tôi là đội cảnh sát, đến sơn trại nhà họ Liễu để phá án, mau mở cổng sơn trại để chúng tôi vào!”

Người đàn ông ria mép cười lạnh nói: “Đội cảnh sát thì đã thế nào? Đây chính là sơn trại của nhà họ Liễu, không phải huyện Lê, muốn vào cổng, phải đợi chúng tôi xin chỉ thị của trại chủ mới được!”

Phùng Khang nói: “Đồng chí này, chúng tôi là cảnh sát đến từ Hoa Hải, có một vụ án cần trại chủ Liễu giúp đỡ điều tra, làm phiền các anh mở cổng cho chúng tôi vào.”

Người đàn ông ria mép vẫn không cho qua: “Ngại quá, nếu đã đến sơn trại nhà họ Liễu, thì phải tuân thủ quy củ của nơi này. Không có sự đồng ý của trại chủ, tôi tuyệt đối sẽ không mở cổng!”

Từ Lệ lạnh mặt: “Thật sự không mở?”

“Không mở!”

Người đàn ông ria mép vừa nói xong, một khẩu súng lạnh như băng đã chĩa vào cằm anh ta…