Siêu Cấp Shipper

Chương 206: Lấy đức để thuyết phục người thì hơn




Một tiếng rống này suýt chút đã khiến tim của Phạm Nam lọt luôn ra ngoài rồi, ông ta há hốc mồm run lẩy bẩy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh Hạo đã quay trở lại.

Lẽ nào bị đối phương nhìn ra gì rồi?

Phương Dạ tỉnh bơ kéo cửa xe lại, nếu quả thật bị lộ tẩy rồi, vậy anh cứ giải quyết mấy người này trước, tránh để làm lỡ chuyện quan trọng.

Sau khi nhìn thấy được động tác của anh, Phó Minh dường như đoán được gì đó, trán lại toát mồ hôi lạnh.

Hà Dĩnh cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Anh Hạo, còn có chuyện gì sao?"

Anh Hạo xoa xoa tay, nở nụ cười có chút bỉ ổi: "Là như thế này, mấy cô em gái lần trước cô đưa tới cũng ổn, đặc biệt là cô tóc dài đen đó, có thể giới thiệu cho tôi hay không?"

Chó chết, đồ thứ háo sắc!

Ba người đàn ông đều mắng thầm trong bụng.

Hà Dĩnh cũng có hơi dở khóc dở cười: "Hóa ra là thế à, vậy tôi sẽ đưa wechat của cô ấy cho anh, tự anh làm quen nhé."

"Được được được!" Anh Hạo lập tức hớn hở, biểu cảm càng lúc càng bỉ ổi.

"Không còn gì nữa, mấy người đi đi!"

Phó Minh như thể trút được gánh nặng, đạp chân ga bắt đầu nổ máy.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy đã đi xa khỏi trạm gác, anh ta mới không nhịn được mà hỏi: "Người anh em, có thể tiết lộ một chút mấy người tới nhà họ Liễu để làm gì không?"

Phương Dạ khẽ mỉm cười: "Thực ra nói cho anh biết cũng không sao, chúng tôi tới tìm Liễu Kiếm Phong đàm phán."

Phó Minh gật đầu: "Quả nhiên như thế, tôi cũng đoán ra được là mấy người tìm Liễu đen mà!"

Phạm Nam hoài nghi hỏi: "Biết chúng tôi tới tìm ông ta, sao lại không thấy cậu sợ nhỉ?"

Phó Minh cười hì hì: "Có người anh em dũng mãnh như này đang ở đây, tôi còn sợ cái gì?"

"Người anh em dũng mãnh mà cậu nói là nhóc Dạ?" Phạm Nam bừng tỉnh: "Hóa ra cậu chính là tài xế xe taxi đó à!"

"Đúng vậy, tối qua tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Người anh em này một chọi mười mấy, võ thuật còn điêu luyện hơn cả trên phim gấp trăm lần nữa!" Phó Minh khua tay múa chân nói: "Nếu như ông có ở hiện trường lúc đó sẽ biết tôi không hề nói dối, người anh em cứ thế mà vung ghế gỗ lên, ít lắm cũng khiến tầm bảy tám người đàn ông mặt mày bặm trợn kia đều bay ra ngoài. Một đoàn đàn em của Phì Trùng vậy mà còn không đủ cho anh ấy vung tay quá mười cái nữa. Mặc dù nhà họ Liễu không thiếu đàn em, nhưng mà nếu tới nhiều hơn nữa thì chắc cũng sẽ bị xử hết..."

Phương Dạ không nói gì, chỉ mỉm cười. Mà Phạm Nam và Hà Dĩnh lại ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc không thể ngờ.

Lẽ nào trước đó Phương Dạ thật sự không có khoác lác, quả thật là anh đã đánh hết đám người đó sao?

Đám đàn em mà Phì Trùng nuôi dưỡng có sức chiến đấu mạnh như thế nào, Hà Dĩnh chính là người biết rất rõ. Đám người đó vốn dĩ có xuất thân là xã hội đen, cứ năm người thì sẽ có ba người đã từng ẩu đả, dĩ nhiên kinh nghiệm đấm đá sẽ không thể nào yếu được.

Phương Dạ nhắc nhở: "Tài xế, hôm nay chúng tôi tới là để đàm phán, không phải tới để đánh nhau."

Phó Minh ngượng ngùng, gãi đầu cười: "Vậy cũng đúng, nhưng mà Liễu đen đó cũng không phải là người hiền lành gì. Tôi thấy hôm nay là tám, chín phần sẽ phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề rồi."

Phương Dạ cười hì hì: "Thật ra tôi không có vấn đề gì, nếu như có thể trực tiếp dùng vũ lực mà giải quyết thì càng tiện hơn, tránh để tốn nhiều nước bọt, cứ một phát ăn luôn!"

Phạm Nam nghe thấy lời này, sợ đến mất mật: "Nhóc Dạ, con đừng làm bậy đó. Người của sơn trại nhà họ Liễu không có một ngàn thì cũng có tám trăm, mỗi người phun một ngụm nước bọt thôi cũng có thể dìm chết con rồi, tuyệt đối phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm đó!"

Hà Dĩnh cũng khuyên: "Không chỉ có thế, tôi còn biết trong sơn trại nhà họ Liễu còn giấu rất nhiều súng thổ, cho dù cậu có đánh được thì cũng không thể đối đầu với súng được đâu."

Vừa nghe tới súng, sắc mặt Phó Minh cũng tái mét: "Trời đất, Liễu đen này quả thật là lớn gan, lại còn dám giấu mấy thứ đó. Người anh em, tôi thấy nên lấy đức mà thuyết phục người thì hơn, nhất định đừng nên manh động!"

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Biết rồi, tôi sẽ nói đạo lý với ông ta, trong tay tôi có không ít tài liệu về Phì Trùng. Nói nhiều thì không dám, nhưng cũng đủ để phán Liễu Kiếm Phong vô thời hạn. Ông ta là kiểu ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định sẽ không dám cứng đầu đâu."

Hà Dĩnh hỏi: "Vậy cậu định bàn chuyện gì với ông ta?"

Phương Dạ nghiêm túc nói: "Đơn giản thôi, bảo ông ta trả lại tiền của công ty cho cậu, rồi tìm người khác chết thay, tôi sẽ trả lại toàn bộ tài liệu cho ông ta."

Phạm Nam sốt sắng nói: "Nếu như ông ta không chịu thì sao?"

"Không chịu? Vậy con cứ mang đống tài liệu đó đưa cho bạn bè là cảnh sát thì được rồi, cùng lắm thì chết chung."

Phạm Nam yếu ớt nói: "Chuyện này... Có thể đừng cứng nhắc quá được không?"

Hà Dĩnh nói: "Tôi lại cảm thấy cách này rất hay, ông cụ Liễu vốn dĩ là một người miệng cứng lòng mềm. Anh càng rụt rè thì ông ta sẽ càng hung hăng lấn tới. Muốn tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy chỉ có thể nhắm mắt mà liều tới thôi!"

Cả đám trò chuyện một lúc, xe cũng đã đi hết con đường năm cây số rồi, từ xa cũng đã thấy cánh cửa màu đen của sơn trại nhà họ Liễu hiện ra gần ngay trước mắt.

Liễu Thị không phải là người Hán, cho nên lối kiến trúc này rất đậm màu sắc của dân tộc Tây Nam, lúc lái xe vào trước cổng trại lại bị mấy người đàn ông mặc đồ đen ngăn lại.

Phương Dạ lạnh nhạt, đám đàn ông này ăn mặc đồng nhất, ánh mắt lạnh lùng, hơn nữa bên hông còn treo con dao sừng trâu dài chừng hai thước, quả thực là khác hẳn với đám đàn em không có tính tổ chức của anh Hạo trước đó.

Đi đầu là một người đàn ông ria mép tới quát: "Đi đâu?"

Hà Dĩnh giở chiêu cũ: "Anh hai, tôi là bạn bè của Liễu Quốc Đào, anh không nhớ tôi à?"

Người đàn ông ria mép kia liếc ánh mắt đánh giá Hà Dĩnh một lượt, sắc mặt cuối cùng cũng hơi giãn ra: "Hóa ra là cô à, dắt bọn họ tới sơn trại nhà họ Liễu làm gì?"

Hà Dĩnh cười duyên nói: "Hai người họ là em trai họ của tôi, họ tới huyện Lê nhờ vả tôi cho nên tôi mới dắt bọn họ tới gặp Quốc Đào, xem có thể chia sẻ chút chuyện tốt hay không."

"À, hóa ra là thế." Người đàn ông ria mép đó híp mắt nhìn đám người Phương Dạ một hồi lâu, sau mới nói: "Vậy có nói trước với cậu ấy không, cô cũng biết quy tắc của sơn trại nhà họ Liễu chúng tôi rồi đó, không có lệnh thì không được cho người lạ vào cửa."

Hà Dĩnh không hề hoang mang còn nói: "Vừa mới xuống xe lửa, tôi lập tức đã bắt taxi đưa bọn họ tới đây, còn chưa kịp gọi cho Quốc Đào nữa, bây giờ tôi gọi ngay."

Cô ta vừa định lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện, người đàn ông ria mép kia đã lạnh lùng nói: "Cô không cần gọi đâu, bây giờ là giai đoạn bất thường, toàn bộ tín hiệu điện thoại trên sơn trại đều đã bị ngắt rồi."

"Hả?"

Phạm Nam và Phó Minh lập tức biến sắc. Tín hiệu bị ngắt, chẳng phải đến cả chuyện chuyển tài liệu qua cũng không được rồi sao, vậy còn bàn bạc cái khỉ gì với người ta nữa?

Phạm Nam nhỏ tiếng nói: "Nhóc Dạ, kế hoạch của con có vấn đề rồi, hay là chúng ta rút lui trước đi?"

Phương Dạ trực tiếp lắc đầu.

Đã tới cửa trại rồi, làm gì có đạo lý quay về tay không chứ, đây không phải là phong cách làm việc của anh.

Hà Dĩnh khó xử nói: "Vậy... Vậy hay là để bọn tôi vào tìm Quốc Đào trước?"

"Không cần, tôi đi hỏi giúp cô là được rồi."

Người đàn ông ria mép lấy từ sau lưng một bộ đàm màu đen, kêu lên mấy tiếng.

Không hay rồi, sắp bại lộ rồi!

Hà Dĩnh và Phạm Nam đồng loạt biến sắc, một khi đối phương liên lạc được với Liễu Quốc Đào, vậy thì coi như toang rồi!