Siêu Cấp Shipper

Chương 204: Cảm ơn




“Cái gì? Muốn bắt anh làm bia đỡ đạn?” Phạm Nam vừa nghe lập tức vội lên.

Có thể làm cho cảnh sát của Hoa Hải chạy đến huyện Lê bắt người, đó chắc không phải là một vụ án bình thường, nói không chừng là phải rơi đầu đó!

Phương Dạ ra hiệu ông ta đừng nóng vội, sau đó hỏi: “Cô mới nói mình bị ép chạy trốn, là bởi vì Liễu Kiếm Phong đã xem cô là vật hy sinh rồi đúng không?”

Hà Dĩnh cười khổ nói: “Cậu nói không sai. Thật ra tôi chỉ là đồ chơi của Liễu Quốc Đào mà thôi, ngay cả người tình cũng chẳng phải. Ở ngoài mặt thì những việc cho vay là do tôi phụ trách, nhưng thật ra phần lớn đều là con trai của ông cụ Liễu Liễu Dũng và Liễu Quốc Đào sắp xếp. Đại họa ở Hoa Hải lần này có tám chín phần là do Liễu Dũng gây ra, vừa lúc lại gặp phải chuyện ly hôn thối nát này, cho nên Liễu Quốc Đào dứt khoát để tôi đi thuyền đánh cá chạy trốn đến vùng Đông Nam…”

Phạm Nam nghi ngờ nói: “Vậy người đàn ông lúc nãy là ai?”

Hà Dĩnh giải thích: “Là người do ông ta cử đến để giám sát em lên thuyền. Tổng cộng có hai người, có một người chắc là đến làng lân cận mua đồ ăn rồi.”

Phạm Nam lại hỏi: “Thuyền đón em khi nào tới?”

“Ngay trưa hôm nay.” Hà Dĩnh đột nhiên kéo tay ông ta: “Anh Nam, hay là anh đi cùng em đi?”

“Cái gì? Đi cùng em?” Phạm Nam mở to hai mắt nhìn.

“Anh ở lại đây tuyệt đối chỉ có con đường chết, chi bằng cùng em đến vùng Đông Nam kiếm sống!” Hà Dĩnh nghiêm túc nói: “Chắc anh cũng biết, em và Liễu Quốc Đào chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, đối với anh mới là thật lòng!”

Phạm Nam rõ ràng có chút động lòng: “Điều… điều này…”

Phương Dạ chỉ đứng một bên im lặng nhìn bọn họ, không có ý nói chuyện.

Hà Dĩnh thêm mắm thêm muối nói: “Anh Nam, đừng do dự nữa. Người chỉ sống một đời, anh vẫn còn trẻ, chẳng lẽ lại cam tâm kết thúc như vậy sao? Chỗ em còn bảy triệu phí đi đường, đủ để chúng ta đến vùng Đông Nam vực dậy lần nữa!”

Phạm Nam im lặng không lên tiếng, rõ ràng đang đấu tranh dữ dội trong lòng.

Hà Dĩnh thấy ông ta do dự, yếu ớt nói: “Anh… có phải là anh chê em bẩn không?”

“Không có.” Phạm Nam cuối cùng cũng nói chuyện.

“Vậy thì anh còn do dự gì?” Hà Dĩnh vội nói: “Ra nước ngoài rồi, chúng ta sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn sinh con với em sao? Nếu như anh chê em bẩn, có một số nước có chính sách rất thoải mái, cưới nhiều thêm vài người cũng không sao!”

“Muốn, đương nhiên muốn.” Phạm Nam thở dài một hơi: “Nhưng nếu như anh đi cùng em, ông cụ Liễu đó khẳng định sẽ không tha cho người nhà anh, ba người chị của anh phải làm sao đây?”

Lời này vừa nói ra, Phương Dạ ngược lại có hơi bất ngờ về cậu mình.

Ánh mắt Hà Dĩnh tối sầm xuống: “Ngược lại cũng đúng. Vậy anh muốn làm thế nào?”

Phương Dạ mỉm cười: “Còn có thể làm gì, người nào tự làm thì tự chịu, chúng ta trực tiếp đi tìm Liễu Kiếm Phong ngả bài là được. Trên tay con có chứng cứ phạm tội của ông ta, nói không chừng ông ta sẽ thỏa hiệp. Cậu, nếu như cậu có can đảm, con sẽ cùng cậu đến sơn trại nhà họ Liễu!”

Phạm Nam hùng hồn đứng dậy: “Được, hôm nay ông đây sẽ bất chấp tất cả, phải làm cho Liễu Kiếm Phong thấy được, chúng ta thùng rỗng kêu to… Ơ không đúng, chúng ta gan dạ dũng cảm, chứ không phải loại người yếu đuối. Muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn sao, không có cửa đâu!”

“Đến sơn trại nhà họ Liễu? Có phải hai người điên rồi không? Đó không phải là dê dâng miệng hổ, tự chui đầu vào lưới sao?” Hà Dĩnh trợn mắt há hốc mồm.

Phương Dạ ý vị sâu xa nói: “Ai là dê, ai là hổ, bây giờ nói còn quá sớm.”

“Không được. Em không thể trơ mắt nhìn anh đi tìm cái chết!” Hà Dĩnh ôm chặt lấy Phạm Nam: “Nam, em cầu xin anh, cùng em lên thuyền đi, bây giờ vẫn còn kịp!”

“Không được. Anh đã làm liên lụy đến chị anh nhiều năm nay, anh không thể hại các chị ấy thêm nữa!” Phạm Nam từ chối một cách dứt khoát: “Nhóc Dạ, chúng ta đi!”

Sau khi chần chừ vài giây, Hà Dĩnh cũng đứng dậy theo: “Vậy… vậy thì em sẽ đi cùng hai người!”

“Em đi làm gì? Thành thành thật thật lên thuyền cho anh!” Phạm Nam trừng cô ta một cái hung dữ: “Đến nơi nhớ gọi cho anh. Nếu như chuyện này được giải quyết xong, anh sẽ gọi em về, chúng ta lại vui vẻ sống qua ngày!”

Hà Dĩnh kiên quyết lắc đầu: “Em không đi. Vả lại có em ở đây, cũng có thể giúp được các anh!”

Phạm Nam nói: “Hồ đồ, một đứa con gái như em có thể giúp được gì?”

“Em đã từng đến sơn trại nhà họ Liễu mấy lần, quen thuộc với địa hình ở đó. Vả lại nếu như có em, lúc đi vào cũng sẽ thuận tiện hơn.” Hà Dĩnh nói: “Sơn trại nhà họ Liễu là nơi nào? Nhà họ Liễu đã kinh doanh mấy chục năm rồi, nơi đó hoàn toàn là một thành phố núi khép kín, được canh phòng nghiêm ngặt. Nếu như không có người quen giới thiệu, ngay cả cổng sơn trại các anh cũng không vào được!”

Phương Dạ gật đầu: “Vậy cũng đúng, cô đi cùng chúng tôi đi.”

Phương Nam hỏi: “Vậy lỡ như Liễu Kiếm Phong trở mặt thì làm sao đây. Nhóc Dạ, không phải con nói có bạn làm cảnh sát sao? Hay là chúng ta…”

“Báo cảnh sát thì chúng ta càng khó gặp Liễu Kiếm Phong hơn.” Phương Dạ giải thích: “Ông cụ Liễu có thể đứng sừng sững ở huyện Lê nhiều năm đến vậy mà không ngã, mạng lưới quan hệ sau lưng khẳng định không đơn giản. Nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng.”

Phạm Nam sửng sốt: “Ý của con là, chỉ dựa vào ba chúng ta xông vào sơn trại nhà họ Liễu, sau đó tìm Liễu Kiếm Phong thương lượng sao?”

“Nếu không thì thế nào?” Phương Dạ nói: “Nếu như cậu có cách nào tốt hơn, cứ việc nói ra để bàn bạc. Chẳng qua con người con vẫn thích trực tiếp tới hơn, cảm thấy đánh thẳng vào sào huyệt địch vẫn tốt hơn.”

Phạm Nam dò hỏi: “Nhóc Dạ, cậu nghe cha con nói là con đánh nhau rất ghê, rốt cuộc là có thật không?”

Phương Dạ mỉm cười: “Cũng tạm thôi ạ. Tối hôm qua ở xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang, con đã đánh cho Phì Trùng và bọn đàn em của hắn ta một trận.”

Hà Dĩnh trợn to mắt: “Chỉ một mình cậu?”

“Còn có một tài xế taxi nữa, anh ta và tôi cùng nhau đánh.” Phương Dạ thành thật nói.

“Không phải cậu đang nói giỡn đó chứ?” Mặt Hà Dĩnh hiện đầy nét không tin. Cô ta đại khái cũng biết Phì Trùng có bao nhiêu đàn em. Chỉ dựa vào hai người có thể đánh gục sáu bảy chục người? Đây căn bản là chuyện hoang đường!

Nếu như cô ta biết thật ra Phó Minh chỉ đánh gục ba người, chỉ sợ là cằm muốn rớt xuống đất luôn.

“Chuyện này có gì để nói giỡn. Đi thôi, bây giờ chúng ta đến sơn trại nhà họ Liễu. Nếu như tốc độ đủ nhanh, vẫn có thể trở về huyện Lê ăn cơm trưa đấy.”

Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng nhau rời đi.

Lúc sắp đi vào khu rừng nhỏ, phía trước xuất hiện một người đàn ông lái xe mô-tô. Sau khi nhìn thấy Hà Dĩnh thì anh ta lập tức phanh gấp lại.

“Con đĩ, đã nói với mày là thuyền sắp đến rồi, vì sao mày còn chạy loạn khắp nơi? Có tin ông đây một đao chém chết mày không? Còn hai thằng này là ai?” Người đàn ông rút một thanh mã tấu sáng chói từ trên khung xe ra, vừa hỏi vừa bước nhanh về phía Hà Dĩnh.

Tuy rằng người đàn ông đó không quá cao, nhưng cũng thuộc dạng lưng hùm vai gấu, cánh tay thô chắc. Rõ ràng là một tay đấm đã trải qua trăm trận đấu, còn có vũ khí trong tay. Phạm Nam và Hà Dĩnh đều có chút sợ hãi, bất giác ôm lấy nhau.

“Cảm ơn anh!”

Ngay lúc bọn họ đang nơm nớp lo sợ lùi về sau, Phương Dạ lại nói một câu khiến mọi người trở tay không kịp.

“Cảm ơn tao?” Người đàn ông sửng sốt: “Cảm ơn tao cái gì?”

“Đương nhiên là cảm ơn xe của anh rồi!”

Phương Dạ cười hì hì, đột nhiên đấm một phát khiến người đàn ông bay xa bốn năm mét, ầm một tiếng, va vào thân cây, sau đó nghiêng đầu qua một bên hôn mê bất tỉnh.

Anh còn đang chê Hà Dĩnh đi chậm đây, không ngờ lập tức có người đưa phương tiện giao thông đến. Không cảm ơn anh thì cảm ơn ai đây?