Vài người nhìn chăm chằm Lâm Vũ Chân. Dường như họ đang so sánh c với những bức ảnh họ nhìn thấy trên bản tin.
Sau vài giây, một số người đã chắc chắn, họ liếc nhau, xúc động gật đầu lia lịa.
“Là cô ấy! Là cô ấy!” Người đàn ông hét lên. Sau đó, một số người đột nhiên ngồi phịch xuống và tất cả đều quỳ xuống!
Lâm Vũ Chân bị làm cho vô cùng sửng sốt. Ngay cả Giang Ninh cũng kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
“Tổng giám đóc Lâm! Cô hãy lấy lại công bằng giúp chúng tôi: Người đó bắt đầu khóc?
“Bọn họ đều nói cô là người tốt, là nữ bồ tát. Hiện tại công ty của chúng tôi bị Lâm thị mua lại, cô phải giúp cho chúng tôi.” Bị Lâm thị mua lại?
Mặc dù Lâm Vũ Chân bị hỏi nhiều như vậy, cô vẫn vội vàng kéo vài người dậy.
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy!” “Tổng giám đốc Lâm, cứu chúng tôi. Chúng tôi thực sự tuyệt vọng. Thực sự không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm phiên cô. Mong được cô giúp đỡ, giúp đỡ chúng tôi..” “Mọi người cứ đứng dậy trước đã.” Lâm Vũ Chân đỡ một số người: “Nếu các anh không đứng dậy, tôi sẽ không quan tâm” Vài người nhanh chóng đứng dậy, hơi cúi đâu, không dám lại gần Lâm Vũ Chân vì sợ làm bẩn quần áo của cô.
Ngay cả khi họ không có nhiều văn hóa và kiến thức, họ có thể thấy quần áo mà Lâm Vũ Chân chắc chắn không hề rẻ.
“Anh nói công ty của anh đã được mua lại bởi Lâm thị?” Lâm Vũ Chân hỏi.
“Đúng vậy. Công ty của chúng tôi ở khu Đại Tây Bắc, là một công ty khoáng sản tên là Khoáng sản Hắc Linh. Nó từng là một công ty trực thuộc tập đoàn Linh Long. Bây giờ nó đã được Lâm thị của cô mua lại, nên chúng tôi đến tìm tổng giám đốc Lâm” Người đàn ông gật đầu.
Bọn họ nghe nói rằng Lâm Vũ Chân của Lâm thị là một người tốt, một nữ bồ tát tốt bụng. Bọn họ rơi vào tuyệt vọng, bất đắc dĩ mới phải đi cả chặng đường xa xôi từ khu Đại Tây Bắc đến Đông Hải.
“Hóa ra là thuộc tập đoàn Linh Long” Giang Ninh vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Hiện tại đã không còn tập đoàn Linh Long, mà tất cả các công ty con từng thuộc tập đoàn Linh Long bây giờ đều mang tên Lâm thị.
Giang Ninh đang định sau khi kết thúc buổi tiệc ăn mừng, sẽ đem tất cả các công ty trực thuộc gom lại một chỗ để cho Lâm thị ngày càng phát triển, nhanh chóng trở thành một con quái vật khổng lồ. Quan trọng nhất chính là phải thành lập mạng lưới tình báo lớn nhất và truy tìm quyển sách võ thuật!
Anh không nghĩ rằng mình còn chưa đi mọi thứ đã tự tìm đến cửa.
“Ọc ọc ọc” Lâm Vũ Chân còn chưa nói. Trong bụng vài người đã phát ra âm thanh ọc ọc ọc, rõ ràng là đói quá, đi không vững sẽ ngã xuống.
“Các anh chưa ăn?” Lâm Vũ Chân thực sự cảm thấy đau lòng “Không, không phải.” Người đàn ông lắc đầu, có chút xấu hổ, “Không có việc gì.
Lát nữa chúng tôi sẽ mua mấy cái bánh mỳ ăn tạm là được.
Tổng giám đốc Lâm, chuyện của chúng tôi…” “Trước tiên phải ăn no đã” Lâm Vũ Chân không nói nhiều: “Các anh theo tôi vào trong, sau khi ăn no rồi nói rõ ràng lại tình huống cho tôi nghe” Những người này đã bị ép thành cái dạng gì rồi.
Chật vật khốn khổ, phải đi từ xa tới tận Đông Hải để cầu xin sự giúp đỡ từ mình. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai muốn ăn nói khép nép, quỳ gối cầu xin người khác?
Đây chính là người một nhà.
Một vài người không dám di chuyển.
Bọn họ nhìn thấy được Lâm thị giăng đèn treo hoa, rõ ràng là có một bữa tiệc ăn mừng. Bọn họ cũng chỉ là những người công nhân bình thường nhất. Thậm chí giờ phút này trên người trông vô cùng chật vật, mặt mũi bám đầy bụi đất. Bọn họ cũng biết sẽ xấu hổ biết bao nhiêu nếu bước vào.
“Vào đi” Giang Ninh liếc mắt nhìn một vài người liền biết họ đang nghĩ gì: “Từ khi công ty của các anh bị Lâm thị mua lại, thì các anh là nhân viên của Lâm thị, và đây là nhà của các anh” Sau khi anh nói xong, một vài người run lên, lập tức ánh mắt đỏ lên.