“Chồng ơi..” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Giang Ninh không hề động đậy, hơi thở vẫn đều đều như cũ: “Chúng ta sinh một đứa con đi.
Cô nở một nụ cười xấu xa, nhìn Giang Ninh đang ngủ say, cô biết bây giờ anh chắc chăn không thể nghe thấy lời cô nói.
Nhưng Giang Ninh lại đột ngột mở mắt ra!
Lâm Vũ Chân lập tức luống cuống, gương mặt đỏ bừng lên, muốn mở miệng giải thích, vừa rồi cô thật sự cố ý nhân lúc Giang Ninh đang ngủ say mới dám nói ra câu nói như vậy, sao có thể ngờ được Giang Ninh vốn đã ngủ rất sâu giấc nghe câu nói đó thì đột nhiên tỉnh lại chứ!
Người đàn ông này, chẳng lẽ đang giả vờ ngủ hay sao!
“Anh, không phải anh đã ngủ rồi sao?” Mặt cô đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn, cảm giác máu trong cơ thể mình cũng bắt đầu chảy nhanh hơn rồi.