Dù cho hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Bọn họ không tôn trọng Giang Đạo Nhiên, vậy cũng là không tôn trọng chính bà!
Tiết Ninh hít sâu vài hơi, đã nhiều năm rồi, tính cách của bà đã bị mài mòn từ sớm rồi, còn đâu cái gì gọi là vui, giận, yêu, buồn nữa.
Nhưng mà những lời ban nãy của Tiết Khải hệt như một dao đâm vào lòng bà.
Bà suy nghĩ một chút, hơi do dự, sau đó dường như đã quyết định, bà xoay người, đi về phía thư phòng của Giang Đạo Nhiên.
Cùng lúc đó.
Giang Đạo Nhiên ở trong thư phòng, ông nhìn bức tranh trên tường đến ngẩn người cả một giờ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“Bà chủ, ông chủ đang nghỉ ngơi ở trong phòng.” Bỗng nhiên giọng nói của Giang Hải vang lên bên ngoài cánh cửa.
Giang Đạo Nhiên quay đầu, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, sao Tiết Ninh lại đến tìm ông chứ?
Kể từ khi ông nói bản thân không muốn bị quấy rầy, chưa từng thấy Tiết Ninh đến thư phòng của ông, bước gần căn phòng này một bước cũng không hề có, nhưng hôm nay sao bà lại tới đây?
“Tôi tìm ông ấy có chút việc” Ngoài cửa, giọng nói của Tiết Ninh rất nhẹ nhàng, bà nói với Giang Hải, không hề có chút cảm giác cao ngạo nào.
Giang Hải không tiện cản bà.
Anh ấy đi tới gõ cửa: “Ông chủ, bà chủ đến”
“Kẽo kẹt…
Cửa mở ra, Giang Đạo Nhiên kéo cánh cửa, ông nhìn Tiết Ninh: “Sao bà lại đến đây?”
“Muốn nói với ông vài câu” Tiết Ninh nhìn vị trí đứng của Giang Đạo Nhiên, ông đứng ngay cửa, không có ý cho bà đi vào trong, nếu là trước đây, bà sẽ không cưỡng cầu ông mà trực tiếp xoay người rời đi, bà sẽ không quấy rầy Giang Đạo Nhiên.
Nhưng hôm nay, bà không nhúc nhích: “Tôi có thể vào không?”
Giang Đạo Nhiên nhìn Tiết Ninh, ông có cảm giác bà của hôm nay có chút khang khác so với bà của ngày thường.
Ông hơi nghiêng người, kéo cửa thư phòng lại, Tiết Ninh đi thẳng vào trong.
Giang Hải không tiện nói xen vào, chỉ cung kính đứng một bên, Giang Đạo Nhiên đóng cửa lại.
Đúng thật ông có hơi không ngờ đến.
“Sao thế?”
Giang Đạo Nhiên hỏi bà: “Hôm nay bà có hơi khang khác”.
Có phải nó là con ông không?
“Chung quy thì tôi vẫn là vợ ông, tôi vẫn có quyền vào thư phòng của ông chứ” Tiết Ninh bình tĩnh trả lời ông.
Giọng điệu của bà rất bình tĩnh, nhưng Giang Đạo Nhiên nghe ra được tốc độ nói chuyện của bà nhanh hơn bình thường, dường như bà có hơi khẩn trương.
“Tất nhiên rồi.” Giang Đạo Nhiên chỉ vào sô pha: “Ngồi đi” Có lẽ bọn họ kết hôn đã mười lăm năm nay, đây là lần đầu tiên họ nhìn thẳng mặt nhau, ngồi xuống nói chuyện phiếm với nhau.
Không nói đến Tiết Ninh, ngay cả Giang Đạo Nhiên cũng cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
“Bà có gì muốn nói với tôi à?”
Ông rót trà, không nhìn Tiết Ninh, dường như đang lảng tránh ánh mắt của bà, bầu không khí ngột ngạt có thể tan đi một chút.