Ông ta tới già rồi mới có con, hơn bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai là Kim Nhiên nên vô cùng nuông chiều.
Kim Nhiên muốn gì thì ông ta cho cái đó, Kim Nhiên phạm sai lầm, chỉ cần có thể giải quyết, ông ta sẽ không mắng một câu.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được, con trai chỉ đi tới Đông Hải chơi có một lần mà suýt nữa chơi tới chẳng còn mạng sống! Cho dù là ở tỉnh thành cũng không ai dám tùy ý động.
vào con trai mình, rốt cuộc là ai ở thành phố Đông Hải lại ăn gan báo như vậy! Ầ Người đưa Kim Nhiên về không nói một câu nào, hình như có e ngại với người nào đó. Nhưng nhà họ Kim ông ta sẽ không sợ.
“Hai người, tôi không quan tâm người kia là ai, tôi chỉ cần mạng của người đó. Chuyện này chắc hản không.
khó với các người chứ?” Hai anh em Ngô Binh, Ngô Cường đứng trước mặt ông ta đều cương quyết lắc đầu.
“Ngài Kim, hai anh em tôi nợ ân tình của ngài nên muốn cho ngài một lời khuyên.” Ngô Binh nói: “Ngài đừng chọc vào anh ta. Chuyện này…
là do cậu chủ Kim không đúng” Đây xem như là bọn họ trả lại ân tình.
Hai người tới chào từ biệt. Bọn họ không thể giúp nhà họ Kim làm gì nữa, bằng không chẳng cần Giang Ninh ra tay, với tính tình nóng nảy của đội trưởng Hắc Hổ đã có thể đập chết bọn họ rồi.
Hai người nói xong liền trực tiếp rời khỏi đó.
Khóe miệng Kim Dương giật giật, liên tục cười lạnh.
“Đồ chó vong ân phụ nghĩa!” Kim Dương nổi giận mắng.
Bọn họ không chỉ không giúp mình làm việc, còn bảo.
mình bỏ qua như vậy sao? Vậy Kim Nhiên lại bị đánh một cách vô nghĩa, bị tàn phế cũng uổng công sao? Nhà họ Kim ông ta là gì chứ? Ông ta vốn cho rằng anh em Ngô Binh nợ ân tình của ông ta, làm cho nhà họ Kim ông ta như hổ thêm cánh.
Bây giờ xem ra, căn bản không có tác dụng gì. Hai người kia chẳng qua cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.
“Gia chủ, cậu chủ nhà họ Lâm thành phố Đông Hải tới, nói là có chuyện muốn nói với gia chủ.” “Nhà họ Lâm à? Nhà họ Lâm nào chứ!” Kim Dương nổi nóng: “Không gặp!” Đồ chó nào cũng có tư cách tới gặp mình sao? “Cậu ta nói có chuyện liên quan đến cậu chủ Kim, là tin tức của hung thủ.” Con ngươi của Kim Dương co lại. Hung thủ à? Kim Nhiên đi tới Đông Hải chính là do thäng nhóc nhà họ Lâm này tiếp đón, gã chắc chắn phải biết hung thủ là aï.
“Để cho cậu †a vào!” Hai tay Lâm Phong quấn băng đi vào, sau khi cung kính hành lễ xong đi thắng vào vấn đề.
“Gia chủ Kim, người làm cậu chủ Kim bị thương là Giang Ninh, là con rể của Lâm Văn ở Đông Hải!” Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn không chỉ đánh tôi bị thương, còn tuyên bố muốn giết chết cậu chủ Kim. Nếu không phải tôi đúng lúc bảo vệ cậu chủ Kim, sợ rằng…” “Cả nhà Lâm Văn căn bản không để nhà họ Kim vào trong mắt, còn nói nếu nhà họ Kim không phải trốn ở tỉnh thành, hắn sẽ làm cho nhà họ Kim biến mất trong vòng một đêm!” “Trong chuyện lần này, nhà họ Lâm tôi cũng có trách nhiệm, cho nên ba tôi muốn biểu đạt sự áy náy của mình, bằng lòng đưa ra một phần ba cổ phần của sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi, hi vọng gia chủ nhà họ.
Kim có thể cho chúng tôi một cơ hội” Lâm Phong nói mấy câu lại làm cho Kim Dương hiểu rõ.
Người đánh Kim Nhiên tàn phế là Giang Ninh, con rể của Lâm Văn. Mà bây giờ nhà họ Lâm muốn nương nhờ vào nhà họ Kim.
Mà điều ông ta muốn làm không chỉ là đánh cho Giang Ninh tàn phế, còn muốn nghiền xương cả nhà Lâm Văn thành tro bụi! Giới xã hội đen Đông Hải lại có biến động lớn.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra không ít chuyện.
Hứa Vinh ngã rồi.
Hơn nữa còn ngã xuống trong tay đám người Vương Cao.
Mấy ông trùm liên thủ, còn có cao thủ của tỉnh thành tới, tất cả không chút nương tay, trực tiếp đánh cho Hứa Vinh tàn phế, không chỉ lừa lấy sản nghiệp của ông ta, còn đánh gãy chân của Hứa Vinh, ném ông ta ra khỏi thành phố Đông Hải.
Trong giây lát, cả giới xã hội đen Đông Hải đều thần hồn nát thần tính! Ai cũng biết đám người Vương Cao nương tựa vào người ở tỉnh thành, bây giờ đang ném công trạng. Đám người tỉnh thành đang chỉnh đốn lại giới xã hội đen Đông Hải.
Vương Cao đã nói, người thuận thì sống, người chống lại sẽ phải chết! Hứa Vinh chính là người đầu tiên bị lấy ra khai đao!