Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 907




“Bất cứ lúc nào chú cũng có thể đi” Giang Ninh cười và nói: “Lần trước cháu mời mọi người tới Đông Hải chơi vài ngày. Làm sao cũng không nghĩ tới chuyện chú lại ở đây những một tháng. Như thế thì cháu làm sao đuổi chú đi được?”

Nghe vậy, Diệp Sơn sững người, ngay sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ tay vào mặt Giang Ninh, không nhịn được mắng một câu.

“Thằng nhóc, cậu nói như kiểu tôi đang rất ảo tưởng đúng không?”

Niềm vui bất ngờ Diệp Sơn thật sự bị Giang Ninh làm cho tức chết.

Lòng tốt của ông ta lại bị người khác coi là ý đồ xấu.

Dám đuổi ông ta đi sao?

Giang Ninh chỉ mỉm cười.

“Chú Sơn, có phải trong giới giang hồ có rất nhiều người công nhận môn phái ẩn danh không?”

Anh không quan tâm đến chuyện Diệp Sơn có vui không mà hỏi thẳng.

“Hừ, mọi người bây giờ theo đuổi không phải là cực hạn, có người chạy theo quyền thế, có người chạy theo tiền. Nhưng những luyện võ chúng ta theo đuổi không phải chính là cực hạn sao?”

Diệp Sơn trừng mắt nhìn Giang Ninh một cái, trong lòng mặc dù không vui nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.

“Vậy môn phái ẩn danh có thể đưa bọn họ tới cực hạn võ đạo không?”

“Nếu không thì cậu nghĩ sao?”

Diệp Sơn không buồn tức giận: “Người ta đồn đại rằng chỉ có gia nhập môn phái ẩn danh mới có thể có cơ hội khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn, có được những gì mà mình muốn. Vậy nên mới có rất nhiều người điên cuồng xin gia nhập, cũng chính vì thế là đánh mất cả giới hạn cơ bản nhất của bản thân mình” Những người gia nhập môn phái ẩn danh chưa chắc đã là những người luyện võ nhưng chung quy lại là những người có quá nhiều tham vọng.

Những người này mà trở nên điên cuồng thì đến Diệp Sơn cũng cảm thấy đáng sợ.

Để đạt đến cực hạn, để đạt được những gì mình muốn, những người đó gần như không có giới hạn, chỉ cần đạt được mục đích thì cho dù đó là thủ đoạn gì cũng có thể dùng được.

“Cực hạn…” Giang Ninh nheo mắt lại và không nói gì nữa. Anh đánh vô lăng, lái xe vào một con ngõ: “Đến rồi” Giang Ninh xuống xe, Diệp Sơn cũng xuống theo. Đây là một công xưởng có vẻ hơi cũ, không biết Giang Ninh đưa ông ta tới đây để làm gì.

Giang Ninh không nói gì, anh đẩy thẳng cửa bước vào. Có hai người đứng ở hai bên, nhìn thấy Giang Ninh vào lập tức chào cung kính: “Anh Ninh” Giang Ninh gật đầu dẫn Diệp Sơn qua mấy con đường mới tới được một cánh cửa. Anh đưa tay vặn tay nắm cửa rồi đi thẳng vào trong.

Giấy tờ vung vãi khắp trên mặt đất khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Người đang ngồi trên mặt đất chính là quản gia Triệu, ông giống như một người điên, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem khiến Diệp Sơn không thể tin vào mắt mình.

Ông ta đã từng gặp quản gia Triệu, đây là một người rất tỉ mỉ, bình thường rất chú ý tới cách ăn mặc, thậm chí đến một nếp nhăn trên áo cũng không có.

Vậy mà hôm nay không biết ông đã bị chuyện gì k1ch thích?

“Anh Ninh?”

Nghe thấy tiếng động, quản gia Triệu quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ninh, ông lập tức đứng lên mặt mày lấp lánh. Thật sự không thể nhìn ra đã một ngày một đêm ông không chợp mắt.

“Có phát hiện sao?”

“Một phát hiện lớn”

“Thật sao?”

Giang Ninh gật đầu rồi bước qua đống giấy tờ tìm một cái ghế để ngồi xuống: “Nói tôi nghe thử” Quản gia Triệu chỉ chào hỏi Diệp Sơn một tiếng chứ không có tâm trạng tiếp đón ông ta. Ông đưa chỗ tài liệu đã sắp xếp cho Giang Ninh xem.

“Anh xem trước đi.” Giang Ninh nhận lấy xem thử, mi mắt anh khẽ nhướn lên và nhìn quản gia Triệu bằng ánh mắt không thể tin được.

Quản gia Triệu không nói gì mà chỉ gật đầu.