Bà gả tới nhà họ Giang được 15 năm, trong quãng thời gian này số lần bà về nhà họ Tiết cũng không được bao nhiêu nên vô cùng mong nhớ con cháu họ hàng.
“Bác gái!”
Tiết Khải lập tức đứng lên chào Tiết Ninh: “Lâu lắm rồi không được gặp bác!”
“Thằng bé này, lại còn khách sáo với bác như vậy” Tiết Ninh vô cùng vui mừng, bà kéo tay Tiết Ninh nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Cháu thay đổi không giống trước kia rồi. Ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế, cháu về lúc nào mà sao bác không biết?”
“Tôi mới về gân đây thôi.” Tiết Khải nói: “Bác không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như cũ”
“Đúng là khéo nịnh. Đi nào, đi nào tới chỗ của bác chúng †a nói chuyện.” Tiết Ninh kéo tay Tiết Khải định đi: “Bác trai cháu còn có chuyện, đừng làm phiền ông ấy”
“Bác gái…” Tiết Khải hơi sốt ruột, anh ta không có tâm trạng nói chuyện tới Tiết Ninh. Cậu ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được thứ mình cần từ chỗ của Giang Đạo Nhiên. Nếu không để lâu, nhiều người để ý tới thì cậu ta sẽ không lấy được nữa.
Không phận sự miễn vào Nhất là khi hiện giờ Tiết Ninh không có con, mỗi lần gặp mấy đứa cháu, bà đều nói chuyện cả mỗi ngày, không để cho bọn họ về.
Nếu ở đây lãng phí thời gian với Tiết Ninh thì thà cậu ta đi làm việc khác còn hơn.
Nhưng hiện giờ cậu ta làm sao từ chối được Tiết Ninh?
“Bác gái cậu rất nhớ cậu, cậu ngồi nói chuyện với bà ấy nhiều một chút” Giang Đạo Nhiên mỉm cười.
Tiết Khải không có cách nào khác nên đành phải đi theo Tiết Ninh. Nhưng trong lòng cậu ta nghĩ thầm, nhất định phải nghĩ ra cách để nhanh chóng lấy được đồ từ tay của Giang Đạo Nhiên.
Nhìn thấy Tiết Khải rất không tình nguyện đi theo Tiết Ninh, Giang Đạo Nhiên nheo mắt cười rồi nói.
“Không phận sự miễn vào” Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng.
Tiết Khải ở nước ngoài lâu như vậy nay đột nhiên trở về, hơn nữa vừa trở về cậu ta đã đến ngay nhà họ Giang. Nếu nói cậu ta đến đây không có mục đích gì Giang Đạo Nhiên đương nhiên không tin.
“E rằng là nhằm vào cậu chủ” Giang Hải nói.
Trong lòng ông đang thầm nghĩ, nhà họ Tiết này đúng là không biết sống chết là gì.
“Quan tâm tới bọn chúng làm gì. Nhà họ Tiết này trước giờ đều cao ngạo, không coi nhà họ Giang chúng ta ra gì. Bên đó luôn nghĩ rằng nhà họ Giang chúng ta được như hôm nay đều là do nhà họ Tiết cho, hừ” Bọn chúng không biết thế hệ trước của nhà họ Tiết đã nợ nhà họ Giang một ân tình lớn như thế nào.
“Giang Hải, bây giờ ông bảo người để ý tới bọn chúng một chút. Tôi đoán nhà họ Bàng và nhà họ Tiết hình như không ngồi yên được nữa rồi” Chỉ là không biết đám người này định ăn trộm hay ăn cướp. Mười mấy sản nghiệp rải rác khắp trên thế giới, Giang Ninh không dễ quản hết thì bọn chúng cũng không dễ cướp được.
“Tôi hiểu rồi, ông chủ cứ yên tâm” Giang Hải gật đầu.
Giang Đạo Nhiên đứng dậy, quay người đi về phòng. Ông không muốn gặp Tiết Khải nên trốn trong phòng làm việc của mình có vẻ là cách hay nhất.
Còn về phía của Giang Ninh, ông cũng không quan tâm.
Đông Hải.
Nhà họ Lâm.
Giang Ninh đã ra ngoài một tháng, Lâm Văn và Tô Mai đều mong anh về.
Bọn họ thậm chí còn nghĩ Lâm thị phát triển nhanh như vậy làm gì chứ, để khiến con rể của bọn họ phải ở bên ngoài bôn ba vất vả như vậy.
Giang Ninh vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại về nhà.
Tô Mai bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
“Làm nhiều món Giang Ninh thích ăn một chút, thằng bé ở bên ngoài vất vả hơn một tháng rồi, không biết gầy thành như: thế nào rồi?”