Giang Đạo Nhiên nheo mắt lại: “Muốn đánh giá thế nào thì đánh giá vậy thôi. Tôi không quan tâm tới chuyện thế sự bên ngoài, sóng gió ngoài đó không liên quan tới tôi.” Trong lòng Tiết Khải cảm thấy hơi khinh bỉ.
Quả nhiên ông ta vẫn vô dụng như khi còn trẻ, cả đời chỉ biết đến phong hoa tuyết nguyệt.
Năm đó nếu không phải có nhà họ Tiết ra tay thì nhà họ Giang từ lâu đã không còn nữa, chứ đừng nói đến chuyện là hào môn thế gia.
Trong mắt anh ta, nhà họ Giang chỉ ăn nhờ vào vinh quang của nhà họ Tiết, dùng thế lực của nhà họ Tiết thì mới được như hôm nay.
Nhằm vào Giang Ninh mà tới Nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối, không hề để lộ suy nghĩ trong đầu mình ra.
“Bác trai nói đùa rồi, bốn gia tộc lớn nhất? Trong các gia tộc chỉ có nhà họ Giang của bác là mới xuất hiện. Nhà họ Giang có sức ảnh hưởng rất lớn tới cục diện ở đây, không thể dùng mấy câu mà nói rõ ràng được” Tiết Khải cung kính nói: “Bác trai khiêm tốn quá rồi” Giang Đạo Nhiên mỉm cười, ông thật sự không nhận được câu khen này.
Nhất là những sự cung kính từ phía hậu bối, ông càng không phải nhận.
“Tôi lại nghe nói nhà họ Giang gần đây xảy ra rất nhiều chuyện” Ánh mắt của Tiết Khải nhìn Giang Đạo Nhiên chằm chằm giống như muốn ăn tươi nuốt sống luôn đối phương.
“Vậy sao, sao tôi lại không nghe nói nhỉ?”
Giang Nhiên quay đầu nhìn Giang Hải một cái: “Giang Hải, ông có nghe nói không?”
“Ông chủ, có thể cậu Tiết Khải đang nói tới chuyện ông mới mua hai con chó Alaska và hai con đều là thuần chủng” Giang Đạo Nhiên võ đầu một cái.
“Đúng đúng đúng, hai con chó đúng là rất thú vị. Cậu không biết đâu, lúc tôi mua hai con chó đó đã bị phóng viên chụp ảnh được rồi đưa tôi lên tin tức nói là nhà họ Giang xảy ra chuyện lớn. Đúng là hơi buồn cười” Tiết Khải mở miệng nhưng trong lòng đang chửi thầm Giang Đạo Nhiên, mua hai con chó mà cũng là chuyện lớn sao, anh ta không hề nói tới chuyện này.
Nhưng Giang Đạo Nhiên không để cơ hội cho anh ta nói chen vào, ông kể một đống chuyện liên quan tới hai con chó vừa mua, ổi lại nói chuyện nuôi chó, dắt chó đi dạo, nói mãi mà hình như cũng không hết chuyện.
Tiết Khải bắt đầu mất kiên nhãn.
“Bác trail” Anh ta sốt ruột, hơi cau mày lại: “Nghe nói bác tìm thấy Giang Ninh rồi?”
Anh ta hỏi thẳng.
Thông tin anh ta nhận được là từ nhà họ Long, nói rằng người cướp mất tập đoàn Linh Long tên là Giang Ninh và chính là nhà họ Giang này, là con của Giang Đạo Nhiên và vợ trước.
Chính là đứa con 15 năm trước đã bị đuổi ra khỏi cửa của nhà họ Giang.
Tập đoàn Linh Long!
Cho dù tập đoàn Linh Long đóng cửa thì những tài liệu trong đó vẫn vô cùng có giá trị Càng không cần kể đến cả tập đoàn Linh Long hiện giờ đã rơi vào tay của Giang Ninh.
Khoảng hơn một chục mạng lưới công nghiệp liên quan đều nằm trong tay của Giang Ninh.
Dù chỉ lấy được một phần trong số đó thì cũng đủ để Tiết Khải củng cố thực lực của mình. Về sau khi trở thành người đứng đầu của nhà họ Tiết, anh ta có thể làm cả gia tộc phải nể phục.
“Chắc là trùng tên thôi.” Giang Đạo Nhiên tùy ý nói: “Cho dù có tìm thấy thì sao?
Thằng súc sinh đó từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhà họ Giang chúng ta rồi”
“Bác trai, bác không thể nói thế được dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã mà” Tiết Khải cười rồi nói: “Càng không phải nói tới chuyện hiện giờ Giang Ninh đang nắm trong tay tập đoàn Linh Long, một nửa sản nghiệp…” Anh ta vẫn còn định nói tiếp nhưng Tiết Ninh từ đằng xa bước nhanh tới, có vẻ rất vui mừng.
“Tiết Khải!”
Tiết Ninh bất ngờ gọi: “Thật sự là cháu sao?”