“Dạ vâng!”
Long Phi còn dám nói gì nữa. Tổn thất lần này đến đâu, anh chỉ đoán đại khái. Tuy nhiên nhìn phản ứng này của Long Tường, e rằng nó đã vượt xa sức tưởng tượng của anh.
Anh phun toẹt máu trong miệng ra, chạy như bay ra ngoài.
Cũng trong lúc này.
Có một chiếc xe nhỏ, với vài cái loa phóng thanh được gắn ở đầu xe, cửa xe. Giang Ninh đang ngồi trên xe, chân bắt chéo vẻ nhàn hạ. Lý Đông thì đứng ngoài cầm micro, hô to giọng.
“Tuyển người, tuyển người đây! Tập đoàn Lâm Thị xin trịnh trọng thông báo tuyển người”
“Chỉ cần là nhân viên cũ của tập đoàn Linh Long, chúng tôi đều nhận. Kể cả là nhân viên vệ sinh, chúng tôi cũng nhận hết!”
“Chúng tôi sẽ cho anh chị mức lương hấp dẫn nhất, môi trường làm việc tốt nhất, giúp anh chị đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình.” Gào đến khan cả giọng, anh cầm sẵn chai nước trong tay, cứ hô được một lúc lại nhấp một ngụm thấm giọng. Chiếc xe đi khắp trong cùng ngõ hẻm, tiếng loa vang inh ỏi.
“Ghé qua, đừng để lỡ cơ hội. Tập đoàn Linh Long đã đóng cửa rồi, nhà họ Lâm sẽ cho anh chị tương lai tốt đẹp hơn”
“Ông chủ dư tiền không biết xà cộm đây… Ối da” n thưởng bảo đảm dày Lý Đông cảm nhận được bắp đùi bị ai đó nhéo đau điếng, nên mấy chữ cuối lại thành ra giọng như vậy.
Giang Ninh ngồi bên trong nhìn ra ngoài, bị nhiều ánh mắt hiếu kỳ săm soi, gật gật đầu.
“Lý Đông, tình hình phương Bắc tạm thời coi như yên ổn, nhưng sẽ không quá lâu. Tôi về Đông Hải trước đây” Anh thờ ơ nói: “Bây giờ tôi giao việc này lại cho cậu. Tất cả những người của tập đoàn Linh Long, cho dù là lao công, lễ tân chỉ có nhiệm vụ lau bàn, cậu cũng phải mời họ ký hợp đồng hết cho tôi!”
“Những chuyện của tập đoàn Linh Long, bất kể là tin đồn, chuyện phiếm, bí mật, cứ bảo họ kể hết những gì mà họ biết.
Họ muốn tiền cho tiền, muốn xe cho xe, muốn nhà thì cho nhà”
“Tiền bạc không thành vấn đề! Cậu cần bao nhiêu tôi sẽ chi cho cậu bấy nhiêu!”
Lý Đông lập tức quay vào, hai mắt cũng phát sáng lên.
“Anh Ninh, không tính toán chỉ phí thật sao?
Đây là con số lớn đó!
“Chỉ là chút ít tiền thôi.” Giang Ninh hừ một tiếng: “Tính chỉ phí cái gì?”.
Công ty thổ hào Chịu chỉ thật!
Mẹ nó, anh chịu chỉ thật đấy!
Mỗi lần nghe Giang Ninh nói chuyện, Lý Đông có cảm giác như mình cũng thành kẻ rất có tiền. Vài chục triệu hay vài tỷ vốn không xem ra gì.
Đã mở miệng là phải tính từ trăm tỷ.
Nếu không như vậy chẳng khác nào làm mất mặt anh Ninh.
“Số tiền nhỏ…
Yết hầu Lý Đông giật giật, anh đã nhẩm tính rồi, ít nhất cũng phải vài nghìn tỷ. Giang Ninh đã nói chỉ là con số nhỏ.
Ok, vậy thì chắc chắn chỉ là con số nhỏ.
“Anh Ninh, sau khi hỏi ra được những thứ đó thì sao?”
“Xử lý gọn gàng, đem về Đông Hải. Sau đó những người này một người cũng không được giữ lại. Tiền đã nhận thì biến, cậu cứ lo thu xếp” Giang Ninh không nói nhiều.
Cái anh ta cần không phải là những người này.
Nhà họ Lâm nhân tài cỡ nào mà không có.
Liệu có cần đám người từ cái công ty đầy rẫy bọn sâu bọ này không.
Có cho không anh cũng không thèm.
“bạ’’.
Lý Đông hô rõ to.