Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 849




Căn bản Long Tường không phí lời vô ích với anh ta: “Lập tức về đây, có chuyện lớn xảy ra rồi!”

Long Tường kể lại sơ lược mọi chuyện cho Long Phi qua điện thoại, giọng nói của ông rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Long Phi cảm nhận được cái cảm giác xa lạ này từ ông.

Giống như lúc bấy giờ, nhà họ Long đã bước tới ranh giới giữa sự sống và cái chết!

Làm sao có thể có chuyện này chứ?

Nhà họ Long của bọn họ là một dòng dõi giàu có hàng đầu, không quá đáng sợ đâu nhỉ?

“Ba nói cho con biết, chuyện này vẫn còn đang phát sinh tiếp theo chiều hướng xấu, nhà họ Long đang rất nguy hiểm!”

Long Phi nghe đến đấy, sắc mặt anh ta hoàn toàn thay đổi, bỏ mặc những vấn đề đang cần xử lý của tập đoàn Linh Long, anh lập tức cúp điện thoại rồi chạy vọt ra khỏi phòng làm việc.

Anh ta không hề nghĩ đến cái tên khốn kiếp ở thuộc địa Đông Hải kia có thể gây chuyện đến mức này.

Rốt cuộc Giang Ninh kia là ai thế hả?

Lễ nào cậu ta là một tên điên à? Cậu ta hoàn toàn không để tâm đến hậu quả sao chứ?

Long Phi vội vàng chạy về nhà họ Long, anh ta sợ chỉ cần bản thân chậm một bước thôi thì mọi chuyện sẽ vượt xa khả năng khống chế của anh ta mất.

Mà bên kia, Giang Ninh cũng không cho anh ta nhiều thời gian đến vậy.

Giang Ninh đã chờ cơ hội này từ lâu rồi, cuối cùng cũng đến thời gian chín muồi để giải quyết nhà họ Long!

Nếu phía Bắc vẫn còn muốn chấn động, vậy thì cứ chấn động mãnh liệt thêm chút đi!

Giang Ninh muốn khiến cho ngày đêm ở phía Bắc này, lúc nào cũng trở nên thật đáng sợ!

Tối hôm qua, tám dòng dõi danh giá quyền thế đều đã bị diệt sạch, tất cả các cao thủ trong tám dòng dõi đó đều đã bị phế thành những tên tàn tật.

Sáng sớm hôm nay, A Phi đã ra tay.

Tiến hành đồng bộ Nhà họ Phương.

Phương Hàn đang nằm trên giường, mặt mày ông ta xám như tro, ông ta không biết bao giờ ông ta mới có thể hồi phục, nhưng ông ta biết nhà họ Phương sẽ chẳng thể nào khôi phục lại được nữa rồi, đây là một điều chắc chắn.

Cao thủ trong dòng dõi được âm thâm ngấm ngầm nuôi dưỡng đều đã bị diệt sạch sẽ, một người cũng không còn!

Đây đồng nghĩa với họ Phương vô cùng sạch.

Nhà họ Phương của ông ta đã không còn tư cách để trở lại một dòng dõi danh giá quyền thế thứ hai như trước đây nữa rồi nhổ hết lông chim trên người nhà   “Chủ nhân, có người đến!”

Quản gia chống gậy, sắc mặt ông ta tái nhợt, trên đầu còn quấn một vòng băng vải, tựa như đang khóc gào đi vào, giọng nói nghẹn ngào như không thở nổi nữa.

Phương Hàn quay đầu lại thì nhìn thấy A Phi, vẻ mặt anh ta nở một nụ cười mìm, anh ta đi đến.

“Chủ nhân Phương, bị sao đấy? Ai mà to gan dám đánh ông bị thương thế này đấy?”

Đột nhiên A Phi thay đổi sắc mặt: “Quá là kiêu ngạo! Quá là càn rỡ mài!”

Phương Hàn khổ sở nở nụ cười, rốt cuộc chuyện mà ông vẫn luôn lo lắng trong lòng cũng đã tìm tới rồi.

Lúc này, ông nhìn A Phi cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

“Cậu A Phi đến nhà họ Phương là có chuyện gì thế, vẫn xin cậu nói thẳng ra đi” Có vẻ Phương Hàn vẫn rất bình thản, trên gương mặt tuyệt vọng đó vẫn luôn bình tĩnh như vậy, im lặng còn hơn cả cái chết, e rằng câu này là để nói ông ta.

A Phi đi đến trước giường của Phương Hàn, anh ta nhìn thoáng qua chân tay bị đánh gãy của Phương Hàn.