Tân Mẫn đương nhiên là tức giận rồi, nếu không phải vì bản thân không phải là đối thủ của Giang Ninh, thì anh ta sớm đã ra tay rồi.
Nhưng lúc này, anh ta cũng bình tĩnh lại, mới chợt hiểu ra, trong ván cờ thi đấu ở phương Bắc này, nhà họ Tân của mình, suy cho cùng chỉ là một con cờ!
Giống như một chiếc lá trong đại dương, vô cùng nhỏ nhoil Nó sẽ dễ dàng bị sóng đánh lật, chìm xuống đáy biển, mãi mãi không bao giờ vươn mình lên lại, thứ cảm giác này, khiến cho Tân Mãn thấy sợ hãi.
Nhưng bây giờ, anh ta buộc phải lựa chọn nương nhờ vào Lâm Thị, nương nhờ Giang Ninh, ngược lại khiến cho anh ta cảm thấy yên tâm, Tân Mẫn không biết tại vì sao, thậm chí còn tưởng rằng mình có thể bị điên rồi.
“Anh Ninh, có người ở bên ngoài nhà máy muốn kiếm gia chủ Tân” Cửa văn phòng gõ vang lên, có người đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói: “Xem ra đến không có ý tốt” Nghe thấy câu này, sắc mặt của Tân Mẫn lập tức thay đổi.
Đến không có ý tốt!
E rằng những người này đã tìm đến rồi, thậm chí có thể là người đứng sau lưng mình, bây giờ muốn giết chết mình, giết chết nhà họ Tân!
Người mà mày muốn kiếm không có ở đây Tân Mẫn lo lắng.
“Mở video giám sát lên.” Giang Ninh hời hợt nói.
Anh ta mở máy tính lên, video giám sát của bên ngoài nhà máy, đang quay một nhóm người, đứng ở trước cửa, kêu la yêu cầu Tân Mãn đi ra ngoài, xem tình hình, rõ ràng không phải chuyện tốt lành gì.
“Là bọn họiI” Tân Mãn vừa nhìn thấy thì sắc mặt càng trở nên khó coi, sao anh ta có thể không nhận ra những tên này là ai chứ?
Quả nhiên, có người muốn lấy mạng của mình!
Thậm chí đến như vậy, đến tận cửa kiếm mình, quá đáng thật đấy, không hề xem nhà họ Tân ra gì cả.
“Bạn à?”
Giang Ninh nói.
“Bây giờ là kẻ thù!”
Tân Mẫn hừ một tiếng: “Bọn họ muốn lấy mạng của tôi!”
“Vậy không được.” Giang Ninh vẫy tay: “Hey” Anh Cẩu bước vào, hai ngày nay, anh ta vô cùng chán chường.
“Chủ nhân Tân nói không quen biết bọn họ, đánh đuổi bọn họ đi” Mắt của anh Cẩu lập tức sáng lên, anh ta rõ ràng nghe thấy, Giang Ninh nói là, đánh bọn họ đi.
Là đánh!
Tân Mẫn không dám đi theo ra ngoài, đành ngồi ở trong văn phòng, từ trong video giám sát, thấy được anh Cẩu đã đi tới cửa, anh ta không khỏi có chút căng thẳng, Giang Ninh có ý gì, chỉ để cho một mình anh Cẩu đi ra ngoài?
Những tên bảo vệ ở trước cửa có tài cán gì, anh ta hiểu rõ hơn ai hết, có thể ngăn cản được ai chứ.
“Người mà mày muốn kiếm, không có ở đây”
“Rời khỏi đây Anh Cẩu đứng ở trước cửa, bình thản nói: ngay lập tức, nếu không, hậu quả tự chịu!”
Thấy có người đi ra, những người đó lập tức vây lấy, ánh mắt xấu xa, không một chút lịch sự.
“Tao muốn kiếm Tân Mẫn, kêu anh ta ra đây, tao biết anh †a ở trong đó, đừng hòng gạt tao.”
“Người mà mày muốn kiếm, không có ở đây” Anh Gẩu vẫn là câu nói đó, ngước mắt nhìn lên, khẽ nheo.
mắt lại: “Lời của tao, không lặp lại lần thứ ba” Những người vây lấy, càng lúc càng nhiều, thậm chí có vài người, đã nhếch mép cười khẩy, nhìn chằm chằm vào anh Cẩu, ánh mắt dữ tợn, dường như nói ra tay thì sẽ ra tay!
“Lời của tao, cũng không lặp lại lần thứ ba” Giọng nói của người dẫn đầu đã hoàn toàn lạnh lùng: “Nếu Tân Mãn không bước ra nữa thì chúng tao sẽ phải xông vào rồi!”