Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 830




Có vẻ như Giang Đạo Nhiên cũng đã từng làm như vậy, nhưng dần dần, mọi thứ đã trở nên khác hoàn toàn.

“Mười lăm năm nay, ta đã sống một cách vô nghĩa rồi” Giang Đạo Nhiên đứng dậy, trở về phòng làm việc, căn phòng làm việc này, ông ấy đã ngủ mười lăm năm rồi, cũng để cho Tiết Ninh, ngủ một mình trong suốt mười lăm năm.

Một người phụ nữ yêu mình hết lòng, nhưng rốt cuộc cũng đã phụ tình bà ấy.

“Thằng nhãi ranh, đừng có đi con đường cũ của ba đấy” Giang Đạo Nhiên mở khoá mật mã, lấy đồ trong két sắt ra,   ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, như có một mũi nhọn bắn ra, nếu như có người ở đấy, e rằng cũng sẽ kinh ngạc, một Giang Đạo Nhiên luôn hiền lành, lại có ánh mắt đẳng đẳng sát khí như vậy!

“Không được, dù ba có chết, cũng sẽ không cho con đi con đường cũ của ba!”.

Có cho mới có nhận Tại thời điểm đó.

Nhà máy của nhà họ Tân, bây giờ đã mở hết công suất, năm bộ thiết bị tiên tiến, lại một lần nữa mở ra một dây chuyền sản xuất.

Trái tim của Tân Mãn đang rỉ máu, bởi vì Giang Ninh lại không ra một đồng nào, cho nên đây là đang uống máu của nhà họ Tân!

“Vi là hợp tác, vậy có phải cũng nên cùng nhau chia sẻ chỉ phí không?”

Tân Mẫn nghiến răng, có một sự thôi thúc muốn bóp chết Giang Ninh, anh ta đã không lấy được lợi nhuận gì rồi, chỉ đủ duy trì cho sự chỉ tiêu của nhà họ Tân mà thôi.

“Nếu anh không hài lòng, có thể huỷ bỏ hợp tác, Giang Ninh đưa tay ra: “Bất cứ khi nào tôi cũng đồng ý ký tên: Chỉ cần anh nói ra lời này thì Tân Mẫn liền không phát cáu thêm nữa.

Tân Mẫn bây giờ đâu nào dám?

Anh ta đã nghe ngóng được ở bên ngoài, giá cả cái đâu của mình đã lên đến ba triệu!

Thậm chí người của nhà họ Tân, giá cả của từng người một đều được xuất hiện gần đây, nhưng không ai muốn nhìn thấy giá cả này.

Tân Mẫn mang theo tất cả những người quan trọng trong nhà họ Tân đến nhà máy, Giang Ninh ở đây, anh ta ít nhiều cũng cảm thấy an toàn một chút, cái tên hống hách đến cực điểm này, sẽ không trơ mắt nhìn mình chết đúng không?

“Đúng rồi, anh có biết có người thuê tổ chức sát thủ để giết anh không?”

“Biết” Tân Mẫn nghẹn ngào: “Nhưng bây giờ vẫn chưa phát hiện ra sát thủ.”

“Anh có biết tại sao không?”

Giang Ninh cười và hỏi anh ta.

“Tại sao?”

Tân Mẫn nuốt nước bọt, cổ họng kêu lên ừng ực.

Giang Ninh đưa ngón trỏ ra, chỉ vào mặt của mình: “Bởi vì tôi ở đây”

“Chỉ cần tôi ở đây, bất luận anh chỉ trả bao nhiêu thì đều là xứng đáng cả, hiểu chưa?”

Tân Mãn đơ người nhìn lấy Giang Ninh, nhìn chăm chú trong năm giây, anh ta rất muốn phản bác lại, nhưng lại phát hiện không gì có thể phản bác lại cả, trong tiềm thức của anh †a, đã nhận định rằng, những gì Giang Ninh nói đều là thật, không một chút giả dối!

Người đàn ông ở trước mắt này, ngay cả tổ chức sát thủ cũng phải kiêng dè?

Thực lực của nhà họ Long rốt cuộc hùng hậu như thế nào, tuỳ tiện phái ra một người, cũng có thể đáng sợ như vậy, ở phương Bắc nhiều năm như vậy, anh ta hầu như chưa từng nghe thấy, nhà họ Long còn có quan hệ gì với tổ chức sát thủ.

“Anh đã từng hứa, sẽ bảo vệ mạng sống cho nhà họ Tân của tôi, chỉ cần anh làm được, tôi Tân Mãn đương nhiên sẽ không nói thêm gì khác, cái gì cũng chịu cho cả” Tân Mẫn hít một hơi thật sâu, anh ta bây giờ không cầu mong gì khác, chỉ cần có thể giữ được nhà họ Tân, thì những của cải tài sản đó có mất hết thì sau này vẫn còn có cơ hội.

Nhưng nếu cái mạng không còn, thì tiền bạc và tài nguyên có nhiều hơn nữa, cũng không có ý nghĩa gì cả!

“Chịu cho chịu cho, có cho mới có nhận, anh là một người thông minh” Giang Ninh: “Người thông minh, thường đưa ra lựa chọn chính xác”

“Được, tôi tin anh.” Tân Mẫn gật đầu: “Tính mạng của cả nhà họ Tân tôi, đều năm trong tay anh!”

Anh ta cho dù không tin tưởng Giang Ninh, thì đã không còn lựa chọn nào khác, đây là con đường lui duy nhất của anh †a, Giang Ninh cho anh ta con đường lui chỉ còn lại con đường này.