Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 814




“Đi thôi, đi xem thử Lâm Thị đã thê thảm đến mức nào rồi!”

Muốn hủy diệt một người, một xí nghiệp thì có cả trăm ngàn biện pháp, mà cách bọn họ làm có thể nói là âm hiểm bỉ ổi nhất.

Ông ta có nhà xưởng của chính mình, thực lực rất mạnh, không hề thua kém nhà xưởng chính thức của Lâm Thị, cho nên ông ta hoàn toàn có thể chế tác sản phẩm nhái trong thời gian ngắn nhất.

Chỗ nào cũng tương tự chính phẩm, duy chất lượng là không bằng, thậm chí còn cố ý làm chất lượng kém đi, có độc hoặc bị hư hao.

Hậu quả ác liệt hàng nhái mang tới đều do Lâm Thị gánh vác, mà đến cùng thì kẻ thừa nhận tổn thất chính là nhà họ Long!

Tân Mẫn sớm suy xét vấn đề triệt để rồi, ông ta không tin nhà họ Long sẽ trơ mắt nhìn Lâm Thị lôi kéo mình xuống vũng bùn. Nhưng đối phương dám đứng ra thừa nhận Lâm Thị là sản nghiệp của mình sao?

Chắc chắn không dám!

Tân Mẫn vội vàng ra khỏi nhà, cùng Tân Cương đến khu mua sắm đông đúc nhất.

Hai người vừa bước vào khu mua sắm đã thấy khách hàng ở khu vực tiêu thụ mỹ phẩm tầng một rồng rắn xếp thành một hàng dài, nhìn từ xa làm người ta không nhịn được mà rùng mình.

“Hừ, tranh mua hàng nhái cũng phải xếp hàng à?”

Tân Mẫn cười lạnh: “Khả năng là bọn họ còn không biết thứ mình cực khổ xếp hàng vài ngày mới mua được là do chúng ta chế tạo đi!”

Có vài điểm tiêu thụ hàng nhái đều do chính nhà họ Tân bố trí, chuyên môn nhập hàng giả từ chỗ Tân Huy, sau đó lẫn vào hàng thật của Lâm Thị bán, ai mà phân biệt ra được?

Bằng thủ đoạn làm giả của bọn họ, dù là nhân viên chuyên nghiệp của Lâm Thị đến cũng phải tốn công phí sức thật lâu mới có thể nhận ra, mà người thường cũng chỉ có thể chờ tới khi da mặt mãn cảm mẩn ngứa mới phát hiện.

“Chủ nhân, chờ bọn họ mua về rồi sẽ biết thứ này tốt hay xấu ngay thôi.” Tân Cương sung sướng khi người gặp họa: “Tất nhiên, nếu không tốt thì đều do Lâm Thị mà ra, chẳng ai tính đến chúng ta cải” Hai người đi qua xem, nhìn thấy vài người hưng phấn nhận lấy đồ vừa mua từ tay người bán hàng, thậm chí còn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội thì Tân Mẫn càng thêm buồn cười.

Ông ta hơi nhíu mày, bước lên hừ lạnh: “Đồ cô mua là thật à?”

Người kia quay đầu liếc Tân Mãn một cái: “Chú hỏi thừa à” Cô gái quay đầu chỉ tên quầy hàng đằng sau: “Chú không thấy biển viết cửa hàng độc quyền phân phối à?”

“Tôi thấy chưa chắc” Tân Mẫn chợt ngửa đầu cười vang.

Ông ta nói xong thì người xếp hàng phía sau đều ló đầu nhìn ông ta, không biết người này rảnh không có việc gì làm đến phá đám hay có bệnh mới chạy khỏi bệnh viện nữa.

“Thưa ông, xin ông đừng ở đây nói bậy. Cửa hàng chúng tôi chỉ bán chính phẩm, tuyệt đối là hàng thật” Nhân viên cửa hàng nghe nói thì hô lớn: “Mời ông đi cho, đừng ở đây gây rối!”

Tân Mẫn cười mỉa, nhìn phản ứng của nhân viên cửa hàng thì càng hiểu rõ, chắc chắn cửa hàng này cũng nhập hàng nhái chỗ Tân Huy sau đó trộn lẫn bán.

Thật mà giả, giả như thật, lừa đám người tiêu dùng ngu xuẩn cũng đủ rồi.

“Thật chứ?”

Tân Mẫn chợt nắm một gói sản phẩm giơ cao lên: “Tôi nói   cho mọi người biết, sản phẩm của Lâm Thị không có chính phẩm! Các người cũng không có khả năng mua được chính phẩm”.

Kiểm tra thật giả Đám người ồ lên, không hiểu Tân Mẫn muốn nói cái gì.

Tuy là mấy hôm trước thật sự có hàng giả xuất hiện khiến người sử dụng bị dị ứng, thậm chí nhiễm trùng, có dấu hiệu trúng độc. Nếu nghiêm trọng rất có thể hỏng mặt! Nhưng Lâm Thị đã đứng ra thanh minh rồi, bắt được công ty nhỏ độc ác: làm giả hàng kia giao cho pháp luật xử lý. Bây giờ trên thị trường đều là hàng thật, Lâm Thị sẽ không cho phép hàng giả tồn tại!

Vậy mà còn có người chạy đến nói ở đây có hàng giả à?

“Không chỉ có tiệm này, tiệm kia, cả bên kia nữa, chỉ cần là cửa hàng trong trung tâm mua sắm này đều có một nửa hàng là hàng giả. Không tin tôi chứng minh cho mà xeml” Tân Mẫn cười khẩy nói.

Nếu ông ta có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy chứng minh ngay cả trong khu thương mại phồn hoa nhất đều có hàng giả thì những khách hàng của Lâm Thị phải tuyệt vọng biết bao?

Bọn họ sẽ chỉ dồn hết mọi phẫn nộ lên đầu Lâm Thị, trách cứ Lâm Thị khiến nhiều hàng giả như vậy xuất hiện trên thị trường. Ông ta muốn xem Lâm Thị còn có thể xoay sở thế nào!

Danh dự của bọn họ xong đời rồi!

Gần đây số công ty bị hàng giả hủy hoại không phải ít.

Tân Mãn xé mở lớp đóng gói, la lớn: “Chính phẩm của Lâm Thị đều có tem phòng chống hàng giả, hàng nhái cũng có thứ này. Cho nên từ mắt thường xem thì cơ bản không phân biệt được. Nhưng…” Ông ta xé rách tem chống hàng giả, ông ta có dặn riêng Tân Huy thiết kế đặc thù ở vị trí này. Chỉ cần dùng ngón tay quệt nhẹ là sẽ xuất hiện khác biệt, hơn nữa thủ công rất tệ, liếc mắt là thấy rõ hàng giả, không thể nghi ngờ!