Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 807




Xin lỗi cả nhà vì để trùng nội dung 2 chương trước! Mong thông cảm! Cám ơn bạn đã nhắc nhóm nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Người bên trong lồng sắt lập tức tán ra tránh thoát, sợ tới mức ngã lộn nhào, nhưng cửa sắt lại bị Lão Lục đóng lại, ai cũng không trốn thoát được, dù sao chỉ là một cái ô vuông hai mươi mét, bọn họ có thể bỏ chạy đi đâu chứ?

Mười mấy người bị một con chó đuổi theo, sợ tới mức kêu ba gọi mẹ!

Trong đó có một người phát hoảng, sợ tới mức ôm chặt cổ con chó dữ, chết cũng không dám buông tay, những người khác cũng không ai dám đi lên giúp đỡ, đều trốn tránh ở phía xa, cầu nguyện người kia có thể ôm lấy con chó, lo rằng bọn họ sẽ phải cùng chết!

“Lão Ngũ! Một con giống như không đủ đâu!”

Giang Ninh lại hô một tiếng, cửa sắt lại lần nữa mở ra một con chó khác càng thêm cao lớn hung mãnh, lại muốn vọt vào trong lần nữa.

Lần này, người bên trong lồng sắt, cơ hồ đều không thể chịu nổi!

Bọn họ chỉ là muốn kiếm tiền, không muốn mất mạng.

“Tôi nói! Tôi nói!”

Có người mở miệng, vội vàng kêu to.

“Người nào nói trước sẽ được ra trước.” Giang Ninh nhàn nhạt nói.

“Tôi nói trước! Tôi nói trước! Là một người gọi là Tân Huy, là anh ta cung cấp hàng hóa!”

“Tân Huy nói chính mình là người bên trong tập đoàn Lâm Thị, bên trong giảm một nửa giá cho đại lý, tôi, nhóm chúng tôi mới đáp ứng…a a a, đừng thả chó vào! Đừng thả mài!”

“Chính là người tên Tân Huy kia, chúng tôi cũng lấy hàng từ chỗ anh ta, anh ta đang ở cao ốc Đại Thành, cầu xin anh hãy thả chúng tôi đi!”

Mười mấy người, người sau tiếp lời người trước, đem chuyện chính mình biết đều nói hết ra, bọn họ chẳng còn chút hơi nào lo lắng Tân Huy vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Nếu lại tiếp tục không nói, bọn họ chỉ sợ sẽ bị hai con chó này đang sống sờ sờ bị căn chết!

“Các người biết, bán hàng giả sẽ hại người khác không hả?”

Giang Ninh hỏi.

“Biết…biết” Có người cắn răng nói: “Chúng tôi cũng không muốn, nhưng tiền…”

“Haha, biết còn bán, lại vì tiền hả?”

Giang Ninh đứng dậy: “Cho tới bây giờ, những người dùng hàng giả các người bán có năm người bị trúng độc, ba người do đó bị hủy dung nhan, còn có hai bạn nhỏ, đến bây giờ còn chưa thể xuất viện, các người hiện tại, muốn tôi thả các người sao?”

Anh khinh bạc liếc mắt nhìn mười mấy người này một cái, lập tức xoay người rời đi.

“Anh nói chuyện không giữ lời! Anh thả chúng tôi! Thả chúng tôi ra!”

“Tha mạng! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi đã biết sai rồi!”

“Chúng tôi cũng không dám bán hàng giả nữa, mau thả chúng tôi đi!”

Mười mấy người kêu to, nhưng Giang Ninh căn bản mặc kệ, trực tiếp mang theo anh Cẩu rời đi, mà hai người Lão Ngũ cùng Lão Lục nhìn nhau.

Một bên mở cửa sắt ra, một bên thả ra xích trong tay, con chó kia tùy ý cuồng bạo, vọt vào lồng sắt…

“AI “Cứu mạng!”

“Tha mạng!”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, thấu tận tâm can!

Nhưng không có người nào đồng tình cho bọn họ, nếu không có Giang Ninh điều tra kịp thời, bọn họ còn không biết đã bán đi bao nhiêu hàng giả, hại bao nhiêu người nữa.

Chỉ cần những chuyện này, bọn họ chết một nghìn lần cũng không đủ!

Cao ốc Đại Thành.

Một văn phòng dơ dáy táng loạn, ngày thường ở nơi này đến một người cũng không có, trống không, chỉ có một cái bàn, một cái ghế dựa, trên mặt bàn bám đầy tro bụi.

“Các người là ông chủ Trần giới thiệu tới đây hả?”

Đầu điện thoại bên kia, truyền đến một thanh âm cảnh giác: “Không phải người quen giới thiệu tôi không làm”