Anh ta đã kiểm tra qua xác chết trên người Thường Tại Sơn, xương trên cơ thể bị gãy tất cả là mười tám cái.
Đều là do một lực cực mạnh đánh gây, chiêu thức rất mạnh mẽ bá đạo, giống như năng lực người thanh niên trước mặt này.
Càng làm cho người khác bang hoàng đó là, nội tạng của Thường Tại Sơn đều bị đánh nát, chiêu thức của Giang Ninh rốt cục đáng sợ: thế nào?
“Giang Ninh!”
Nhìn thấy Giang Linh giống như điên cuồng, Lâm Vũ Chân bị dọa.
cho hết hồn, cô không nghĩ rằng sẽ xảy ra sự việc như này. Suýt chút nữa, chút nữa thôi cô đã không thể gặp Giang Ninh rồi Còn Long Linh Nhi đang ngồi dưới đất, sớm bị dọa cho không còn chút sức lực nào.
Cô ta nhìn Giang Ninh vì cứu Lâm Vũ Chân mà tỏ ra điên cuồng, trên mặt anh đãng đẳng sát khí và nổi giận đều là vì Lâm Vũ Chân.
“Giết anh ta đi!”
Mười mấy người khác đều bị dọa sợ rồi, Ngụy Minh đột nhiên một chiêu cũng không đỡ nổi, bị đánh cho trọng thương đầy mình không đứng dậy nổi, đó chính là cao thủ trong số bọn họ, thực lực tốt nhất trong đám cao thủ.
Nhưng giây phút đó, bọn họ không thể để ý nhiều như thế, không giết được Giang Ninh thì cũng không giết được Long Linh Nhi và Lâm ‘Vũ Chân, tức là cũng không thể hoàn thành mệnh lệnh của Thường Tại Nguyên, đó lại càng là tội chết.
Xoạt!
Xoạt!
Xoạt!
Mười mấy người, cùng lúc tiến đến Giang Ninh, nhưng lại rất nhanh bay ngược về sau, đều đã mất mạng.
Giang Ninh không chút mảy may thương tình, âm thanh của những cú đấm cứng như thép, cả không trung như rung lên theo.
Mỗi lân anh xuất chiêu, đều làm cho Ngụy Minh hồn bay phách lạc.
Hình như…đã tuyệt vọng!
“Tông sư…không! không chỉ là vậy…”
Đôi môi Ngụy Minh run rẩy, anh ta đột nhiên hiểu rõ, tại vì sao cao thủ dũng mãnh như Thường Tại Sơn như thế lại bị đánh cho giống như không còn sức chống đỡ, chết thật thê thảm.
Đối thủ của ông ta thật sự rất đáng sợ.
Đối mặt với một cao thủ dũng mãnh như Giang Ninh, cả chốn phương Bắc này liệu có ai có khả năng khiêu chiến với anh?
Trong đầu Ngụy Minh lập tức nghĩ ra vài người rất nhiều năm đã không xuất hiện rồi, e là…cũng chưa chắc có thể thẳng!
“ Anh…rốt cuộc anh là aï2”
Ngụy Minh giữ chặt vết thương ngực, hìn chẳm chằm vào Giang Ninh đang từ từ bước về phía mình, lạnh lùng hét lớn.
“Rầm!”
Giang ninh vốn dĩ lười nói những lời thừa thãi, đấm ra một đấm, đập nát đầu Ngụy Minh.
“Người chết, thì không cần phải biết”
Nét mặt tức giận của anh đã giãn ra, dám ra tay với Lâm Vũ Chân của anh, đó chính là tội chết, không có bất kỳ sự thương lượng nào ở đây cả.
Giờ phút này, anh hoàn toàn là chiến thần bất khả chiến bại, thần chặn giết thần, quỷ chặn giết quỷ.
Ai dám làm tổn hại đến người phụ nữ anh hết mực coi trọng, Giang Ninh sẽ không chút mảy may khách khí, kể cả có là ông trời anh cũng sẽ dẫm nát đầu đối phương.