Công ty vừa gặp nguy hiểm nghiêm trọng, thậm chí không ít người không trụ lại nổi, nhân cơ hội mà nghỉ việc chạy trốn, thậm chí trong bọn họ có người còn đứng ở đây, trong tay cầm đơn xin nghỉ việc, lúc này người lập tức ngây ra.
Thời gian còn chưa đến nửa tiếng, họ đã tổn thất bao nhiêu rồi! Họ hối hận đến xanh cả ruột.
Giang Ninh không quan tâm đến họ.
Về đến phòng làm việc, Lâm Vũ Ghân nhịn không được mà hít sâu một hơi, quyết định này của Giang Ninh, cô.
thật sự không biết.
Nhưng tăng năm mươi phần trăm có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì, khiến nhân viên có thể cố gắng hơn, yên tâm hơn mà làm việc.
“Giang Ninh, ông chủ như anh thật sự rộng lượng” Lâm Vũ Chân bĩu môi.
Cô và Lâm Văn, nói trắng ra chính là làm công cho Giang Ninh, công ty lớn như vậy không phải đều là của Giang.
Ninh sao.
“Lương của vợ anh cũng phải tăng.” Giang Ninh cười rồi lấy thẻ của mình ra, “Thẻ này em giữ.
lại coi như tiền tiêu vặt đi” Lâm Vũ Chân nhìn một cái, chính là loại thẻ đen trước đây, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
“Vậy anh dùng kiểu gì?” Cô cố ý hờn dỗi hừ một tiếng, “Tiền đều đưa em rồi, không sợ em mang tiền bỏ trốn?” “Anh vẫn còn” Tay Giang Ninh nâng lên, một tấm thẻ đen y hệt vậy, tay.
lại lấy ra mấy tấm nữa.
Lâm Vũ Chân không nói gì nữa.
Cô thật sự kích động muốn bóp chết Giang Ninh, tên khốn này rốt cuộc giàu cỡ nào? Tấm thẻ đó đầu tiên mua hai chiếc xe tốn một triệu tệ, lại mua quần áo cho Tô Mai tốn cả trăm nghìn tệ, giống như trong mắt của Giang Ninh, dùng số tiền này giống như dùng tiền lẻ, không chút khác biệt.
Từ đầu đến cuối không thấy hắn chớp mắt bao giờ.
“Vừa nãy anh nói Đông Hải chỉ có một Lâm thị?” Lâm Vũ Chân chuyển chủ đề, không muốn dây dưa vấn đề Giang Ninh có bao nhiêu tiền, dù sao thì nhất định là nhiều hơn bản thân.
“Ừ” Giang Ninh nhẹ gật đầu.
“Anh tính ra tay với Lâm thị sao.” Lâm Vũ Chân lo lắng hỏi.
“Lâm thị? Chúng không có tư cách khiến anh ra tay” Giang Ninh lắc đầu, “Người thông minh có rất nhiều, họ sẽ biết coi gió chiều nào mà theo chiều nấy, căn bản không cần chúng ta ra tay” Lâm Vũ Chân không hiểu lắm.
Cô ngày càng cảm thấy bản thân bị sập bẫy rồi, Giang Ninh trước mắt làm gì giống tên lang thang, loại trầm ổn trí tuệ và quả cảm này chắc không thể nào từ Cái Bang rèn luyện ra chứ? Lúc này, bên đường dưới lầu của tập đoàn Lâm thị.
Kim Nhiên và Lâm Phong giống như hai con chó chết nằm bò dưới đất bất động.
Người bên đường đều né xa mà đi, sợ hai người này ăn vạ.
Vu Phóng đứng ở nơi không xa, sác mặt không dễ coi cho lắm.
Thực ra gã không rời đi, thậm chí đã chuẩn bị xong từ trước rồi, đợi Giang Ninh bị Kim Nhiên ép đến cùng đường thì ra tay cứu hắn.
Nhưng nào ngờ căn bản không cần hắn ra tay, Giang Ninh đã tự giải quyết vấn đề.
Thậm chí đến Kim Nhiên cũng bị đánh đến ngất đi! “Vu thiếu, bây giờ chúng ta làm thế nào?” Thuộc hạ cũng không ngờ rằng chuyện không tiến triển theo kịch bản của Vu Phóng.
Điều này khiến chúng rất bất ngờ, vì chuyện mà Vu Phóng lên kế hoạch thì trước giờ chưa từng sai.
“Đưa Kim Nhiên về tỉnh thành” Vu Phóng nhìn tòa nhà lớn ở phía xa, ánh mắt sắc bén, cười lạnh một tiếng: “Xem ra, áp bức chưa đủ tàn nhẫn.
Tôi đánh giá thấp hắn rồi, nhưng hán cũng càng khiến tôi có hứng thú hơn” Hắn lập tức hạ lệnh kêu người đưa Kim Nhiên về tỉnh thành.
Còn Lâm Phong vẫn không ai quan tâm, vẫn giống như tên lang thang nằm dưới đất, vẫn cuộn tròn lại, hán đau đến nói không ra lời, càng không thể động đậy được.
Rất nhanh có một con chó lang thang ngửi ngửi người Lâm Phong, tiếp đó nâng chân lên đái lên đầu của Lâm Phong…