“Cao thủ đó không hề có tung tích gì, giống như anh ta chưa từng xuất hiện, tôi đã đi đến nhà họ Tống hai lần cũng không phát hiện có cao thủ ở đó”
Ngụy Minh nói: “Cho nên có khả năng là cao thủ này có thế lực rất lớn, chỉ là tạm thời giúp đỡ Tống Tiểu Vũ”
Lời này vừa nói ra thì gương mặt Thường Tại Nguyên lại càng khó coi, những điều này ngày càng giống với suy đoán của ông ta.
“Nhà họ Tống bây giờ đang là lúc khí thịnh, nhưng là do giãm lên nhà họ Chu và nhà họ Ngô mà vươn lên, Tống Tiểu Vũ cũng đi hoạt động khảp nơi, có vẻ như là đang muốn gây dựng lại danh tiếng cho nhà họ Tống, nhưng tôi chỉ sợ là thực ra cậu ta đang có mục đích khác, tôi tra được một việc, Tống Tiểu Vũ có tiếp xúc với người ở Đông Hải”
Đông Hải!
Lại còn có liên quan đến cả những người ở vùng cấm Đông Hải cơ à?
Có tin đồn nói rằng, người đứng sau hỗ trợ nhà họ Long đang tạo ra một thế lực mới để có thể khuấy động toàn Bắc Phương, muốn thanh lý triệt để những người đối lập với tập đoàn Linh Long.
Trong tầng lớp cao nhất của các dòng họ quyền thế ở Bắc Phương, chuyện này từ lâu đã không còn là một bí mật.
“Sắp tới, Lâm thị sẽ chính thức đổ bộ vào Bắc Phương, tôi nghe được tin tức tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân, vừa mới đi đến Bắc Phương, hơn nữa, cô ấy sẽ đi gặp một người”
“Ai?”
“Long Linh Nhi!”
Nhà họ Long!
Bây giờ đã có thể hoàn toàn xác định chắc chắn.
Tập đoàn Lâm thị cùng nhà họ Long có quan hệ không rõ ràng, có thể là nhà họ Long thật sự đang nâng đỡ Lâm thị ở vùng cấm Đông Hải, hoặc có thể là dạng quan hệ khác, dù sao thì cũng đã không còn quan trọng nữa.
Thường Tại Nguyên đứng lên, trên mặt phủ kín sát khí!
Giống như một con mãnh hổ ngủ đông nhiều năm trong nháy mắt đã mở ra cái miệng to đầy máu và cái răng nanh trắng dã sắc bén.
“Nhà họ Long…các người thực sự nghĩ là nhà họ Thường chúng tôi dễ bị ức hiếp sao?”
“Là dòng họ hào môn giàu có nhất thì đã sao, Thường Tại Nguyên tôi chẳng lẽ lại e sợ mấy người chắc? Vớ vẩn!”
“Mấy người làm tôi mất em trai thì tôi sẽ khiến cho mấy người mất đi con gái!”
Thường Tại Nguyên lạnh giọng nói.
Ông ta quay đầu nhìn Ngụy Minh, sát khí trên người càng ngày càng dày đặc.
“Chủ nhân, những tin tức này còn chưa được xác nhận đã muốn ra tay luôn rồi sao?”
Ngụy Minh cung kính nói.
“Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!”
Thường Tại Nguyên điềm tĩnh trả lời: “Ngụy Minh, cậu tự mình ra tay, mang theo mười người, nhất định phải giế t chết Long Linh Nhi!”
“Còn cả Lâm Vũ Chân nữa!”
“Mặc kệ là Lâm thị ở vùng cấm Đông Hải có liên quan đến nhà họ Long hay không tôi đều không quan tâm, chỉ cần có một ít dấu hiện liên quan thì đều giết hết, tôi muốn bắt nhà họ Long phải trả giá, để cho bọn họ biết được mình đã giết lầm người, một khi đã làm sai thì nhà họ Thường chúng ta cũng không phải là thú cưng để bọn họ có thể vuốt v e dụ dõi”
“Vâng!”
Ngụy Minh lập tức trả lời.
Nói xong anh ta liền rời đi, còn Thường Tại Nguyên thì ngồi trở lại ghế dựa, khí thế đáng sợ trên người trong nháy mắt đã tan đi mất.
Giống như chỉ trong chớp mắt ông ta đã trở lại thành một người già ôn hòa. Ai lại có thể nghĩ được sát khí vừa mới bộc phát trên người ông ta còn khủng khiếp hơn cả Thường Tại Sơn.
Cùng lúc đó.
Lâm Vũ Chân đã xuống máy bay, cô không đi ra theo lối ra bình thường mà lại chọn một con đường khác, từ sớm đã có xe được sắp xếp đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
“Lên xe đi”
Nhìn thấy Lâm Vũ Chân đi ra, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lẽo của Long Linh Nhi.