Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 761




Giọng ông ta rất lớn nhưng Thường Tại Sơn căn bản không nghe thấy, chỉ có thể mơ hồ thấy miệng của Thường Tại Nguyên đang mấp máy lại không có âm thanh nào.

Gã ta cố hết sức khẽ lắc đầu, mở miệng liền phun ra máu lẫn với những mảnh vụn của nội tạng…

Thường Tại Sơn càng suy yếu hơn.

Gã ta bị Giang Ninh đánh nát nội tạng mà còn có thể chạy trốn về đến nhà họ Thường đã làm người ta thấy rất bất ngờ rồi. Lúc này gã ta còn muốn kéo dài hơi tàn thì căn bản không thế làm được.

Người không tự mình trải qua thì căn bản không hiểu được Giang Ninh rốt cuộc đáng sợ tới mức nào!

Cho dù là Thường Tại Sơn, gã ta vốn cho rằng mình chỉ đi giết người, trút giận một chút, lại không ngờ còn ném luôn cả mạng sống của mình.

“Rốt cuộc là ai?! Là ai vậy?!”

Thường Tại Nguyên hét to. Ông ta không còn hi vọng Thường Tại Sơn có thể sống tiếp nữa, bởi vì ông ta biết Thường Tại Sơn không thể sống nổi. Bây giờ, ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc là ai giết Thường Tại Sơn, ông ta phải trả thù!

“Ức ực…”

Thường Tại Sơn hơi nhếch môi, không biết muốn nói gì, nhưng chỉ cần mở miệng ra là lập tức có máu tuôn ra, chặn lại tất cả những lời gã ta muốn nói.

Không đợi Thường Tại Nguyên hỏi lại, con ngươi của Thường Tại Sơn chợt co lại, sau đó lại đần dần trở nên tan rã…

“Tại Sơn! Tại Sơn!”

Thường Tại Nguyên ôm gã ta và hô to, không hề để ý tới quần áo trên người mình đều bị máu nhuộm đỏ.

Ông ta khóc thất thanh: “Tại Sơn, cậu tính lại đi! Cậu không thể chết được!”

Nhưng mặc cho ông ta gọi lớn tiếng thế nào, Thường Tại Sơn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, mắt trợn trừng, vẻ mặt phức tạp, cũng không biết là cam tâm hay không.

Bầu không khí trong cả nhà họ Thường từ trên xuống dưới đều vô cùng nặng nề!

Bản thân nhà họ Thường là gia tộc lớn hàng đầu, thậm chí ở trong gia tộc lớn hàng đầu cũng tính là xếp hàng đầu, nhưng lúc này trên mặt Thường Tại Nguyên chỉ có tự trách và sát khí!

Nhà họ Thường ông ta chỉ có ba anh em, từ nhỏ vốn rất thân thiết với nhau.

Thường Tại Sơn là người tài năng nhất, thông minh nhất, vốn được chọn làm gia chủ, nhưng gã ta si mê võ đạo lại đi theo con đường cực đoan.

Thẵng hai đến nay không rõ tung tích. Ông ta làm gia chủ nhà họ Thường nhiều năm như vậy, điều muốn làm nhất không phải là khiến nhà họ Thường được nâng cao thêm một bước, mà là muốn ba anh em có thế đoàn tụ, đây mới là căn cơ của nhà họ Thường!

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Thường Tại Sơn chết rồi!

Bị chết vô cùng thê thảm!

ï tạng bị đánh nát, xương ngực còn gãy thành từng đoạn một, lõm xuống.

Ông ta chỉ liếc qua cũng cảm thấy khó chịu.

*Gần đây ông ba đã gặp ai?”

Vẻ mặt Thường Tại Nguyên vô cùng khó coi: “Nó vừa về nhà nên kẻ thù không thể biết được, cho dù có biết thì ở đây là phương bắc, ai dám ra tay với người nhà họ Thường tôi?

Cho dù là mấy gia tộc hào môn siêu cấp kia cũng chẳng thể giết Thường Tại Sơn mà không có lý do gì *Gia chủ, hành tung của ông ba vẫn rất khó có thể nắm lấy. Ngài ấy về từ hai ngày trước nhưng không cho chúng tôi nói cho ngài”

Quản gia nơm np lo sợ: “Ngài ấy vẫn luôn ở trong phòng sách của mình, hình như… hình như có người đi tìm ngài ấy”

“Ai?”

Thường Tại Nguyên trừng mắt hố: “Điều tra cho tôi! Điều tra rõ ràng!”

“Vâng!”

Quản gia lập tức đi làm Thường Tại Nguyên đầy vẻ sát khí, phẫn nộ trong lòng cuồn cuộn mãnh liệt giống như nước biển dâng trào.

Ông ta có thể tiếp nhận chuyện nhà họ Thường vĩnh viễn là gia tộc lớn hàng đầu mà không có cách nào tiến thêm một bước, nhưng ông ta không tiếp nhận được anh em ruột thịt của mình bị người gi ết chết thê thảm!

Thường Tại Nguyên quay đầu, nhìn cận vệ Ngụy Minh đứng ở bên cạnh.

*Phương bắc này có người nào có thể giết lão tam ư?”

*Trong số những người đã biết thì không quá ba người.”

Dáng người Ngụy Minh cao gầy, toàn thân giống như một thanh kiếm, khắp người lộ ra vẻ sắc bén và lợi hại: “Chắc kẻ giết ông ba là người chúng ta không bi Bởi vì ba người biết được kia sẽ không dễ dàng ra tay, gần đây không có thù, trước kia không oán với Thường Tại Sơn, không có động cơ giết người.

Càng không cần phải nói tới thân phận của ba người kia, bọn họ sẽ không bao giờ tùy tiện ra tay.

Cao thủ ẩn nấp trong bóng tối thì khó nói lắm, không ai biết được.

“Phương bắc này còn có cao thủ như vậy ẩn nấp sao?”

Thường Tại Nguyên nắm chặt tay ghế bằng gỗ đàn: “Liệu có thể là gia tộc hào môn siêu cấp không?”