à Tiếng kêu thảm thiết tới xé tim xé phổi!
Anh Cẩu hừ một tiếng, hoàn toàn không khách sáo, cổ tay rung lên, con dao găm nhanh chóng cắt đứt gân tay của đại ca kia, máu lập tức b ắn raI “Cút”
Anh ta chợt đá một eái, làm tên đại ca kia bay xa hơn.
mười mét và trượt trên mặt đất tới mấy mét mới dừng lại được, trên gương mặt đầy bụi đất, đã nói không ra lời.
Hơn trăm người còn chưa tới trước mặt Giang Ninh đã nằm xuống hết!
Khủng hoảng lập tức cắn nuốt lấy bọn họ!
Đám người anh Cẩu đứng ở đó lại giống như một đám sói hổ với khí thế cực kỳ mạnh mẽ!
Giang Ninh vẫn ngồi ở trên ghế, híp mắt nhìn những người ngã trên mặt đất.
ời tối rồi, đi thôi, tôi muốn giới xã hội đen ở thành phố Giới Bắc trở nên trống rỗng”
“vùi”
“vù “Vùi”
Bóng dáng đám người anh Cẩu lập tức biến mất.
Trên mặt đất còn có mấy người tỉnh táo một chút, trong mắt càng thêm khủng hoảng, ánh mắt nhìn về phía Giang Ninh lại giống như nhìn một ác ma đáng sợi Hắn… Hắn phải loại bỏ tất cả giới xã hội đen của thành phố Giới Bắc à?
Hân rốt cuộc là ai vậy?!
Chẳng lẽ hắn không biết phía sau thành phố Giới Bắc này là sáu gia tộc lớn à?!
Hắn không thể trêu chọc sáu gia tộc lớn tuyến hai này được!
“Anh… anh đang đùa với lửa đấy…”
Có người lẩm bẩm nói: “Anh… anh muốn chết à!”
Giang Ninh thậm chí chẳng nhìn gã.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Chẳng ai biết được một đám sói hổ đã biến mất trong – đêm tối, bọn họ đến đâu đều quét ngang tới đó, khí thế mạnh mẽ mà khủng khiếp!
“Âm!”
Nắm đấm thép của anh Cẩu đánh ra, chỉ một thoáng lại có một đại lão lập tức mất mạng, đập gãy cái bàn và ngã trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào nữa.
“Vi phạm pháp lệnh thì nên giết, một tên cũng không thể để sótI”
Anh Cẩu bỏ lại một chứng cứ phạm tội trên mặt của thi thể kia rồi đi thẳng mà không hề quay đầu lại.
Cùng lúc đó, cảnh tượng như vậy diễn ra ở giới xã hội đen trong toàn thành phố Giới Bác.
Vụ càn quét với khí thế mạnh mẽ làm cho giới xã hội đen của thành phố Giới Bắc dường như bị chấn động mạnh!
Mà giờ phút này, vẫn là trong văn phòng của Phạm La.
Sáu người không dám đi đâu, chỉ có thể ở đây chờ tin tức, không lấy lại được đơn xét duyệt kia, không hoàn toàn giẫm chết Lâm thị thì bọn họ không dám có chút sơ suất nào.
“Sao còn chưa có tin tức? Không phải hai người thôi à, có cần lâu như vậy không?”
“Hừ, chỉ sợ bọn họ là muốn giẫm chết tất cả người của Lâm thị để chấm dứt mối họa về sau thôi!”
“Gọi điện thoại hỏi thăm tình hình đi, tôi luôn có dự cảm xấu!”
Mấy người nhíu mày, trong lòng hơi thấp thỏm, từ trước đến nay bọn họ chưa từng có cảm giác như vậy, nhưng đêm nay dường như trước sau khó có thể bình tĩnh lại được.
Triệu Hải Phong lập tức gọi điện thoại, nhưng một lúc.
lâu vẫn không có ai nghe máy.
Vẻ mặt ông ta có chút khó coi, ngẩng đầu liếc nhìn năm người khác nhưng không nói gì, tiếp tục gọi cho người thứ hai, vẫn không ai nghe máy.
Vẻ mặt sáu người thoáng cái liền trắng bệch, tim đập nhanh hơn và càng thêm bất an.
“Còn có điện thoại của một người nữa, để tôi gọi thử”
Triệu Hải Phong hít sâu một hơi, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng nói hình như cũng hơi khàn khàn.
Ông ta lập tức bấm số gọi, chỉ một lát sau điện thoại đã được kết nối.
“Anh tìm tôi sao?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Ninh.
Là Giang Ninh!
Mặt Triệu Hải Phong lập tức tái mét.
Sao điện thoại này lại nằm trong tay của Giang Ninh?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Bọn họ gọi nhiều người đi như vậy, tất cả đều là người rất tàn nhãn, không dễ đụng tới. Giang Ninh chắc chán phải bị đánh chết từ lâu, sao còn có thể nói chuyện với mình.
Ngón tay Triệu Hải Phong hơi run rẩy: “Sao… Sao lại là cậu?!”
“Đương nhiên là tôi rš ngay dưới chân tôi”
Người anh muốn tìm đang nằm Giang Ninh thản nhiên nói: “A, hình như gã không nói được nữa”
Oondg…
Lỗ tai Triệu Hải Phong cũng chấn động mạnh, lập tức ù đi.
Mấy người Phạm La ngồi ở bên cạnh ông ta đều giống như bị ghim chặt ở đó, không thể động đậy, gương mặt đã tái mét từ lâu.
Người mà bọn họ phái đi đang ngã ở dưới chân của Giang Ninh à?
Mà Giang Ninh bình yên vô sựt “Tôi nghĩ các người chỉ ngu xuẩn thôi, nhưng bây giờ xem ra các người vẫn không sợ chết, rất can đảm, dám tới tìm tôi”
Giang Ninh hừ một tiếng: “Nếu đã vậy, tôi tặng cho các người một món quà.”