Dứt lời, không nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của lễ tân, Giang Ninh bước thẳng đến thang máy.
Tỉng…
Hắn bước ra ngoài thang máy, đập vào mắt là phòng làm việc ở cuối hành lang của phó sở trưởng, tên đề ngoài cửa là tên của Dương Minh.
Giang Ninh gõ cửa, bên trong vang lên tiếng mời vào.
f Ậ ` “
Hắn mới đẩy cửa Ẩđưệc vào., Dương Minh đang ngồi trên ghế làm việc, vt hai chân lên, hừ lạnh nhìn Giang Ninh bước vào.
“Anh là ai, Lâm Vũ Chân đâu? Lâm thị các người đúng là lắm thủ đoạn”
Ông ta không thèm nể nang, mặc dù mọi người không nói trắng ra nhưng lại ngầm hiểu trong lòng.
“Sếp Dương đang khen tôi sao?”
Giang Ninh bước đến, ngồi xuống: “Tôi là lái xe của chủ tịch Lâm, chuyện nhỏ này không cần chủ tịch Lâm của chúng tôi ra mặt, tôi đến là được rồi”
Dương Minh nhìn Giang Ninh, khinh thường cười, chuyện quan trọng như vậy, Lâm Vũ Chân cứ thế bảo một tên lái Xe vào?
Cô ta khinh thường ông, hay là cảm thấy tên lái xe này của Lâm thị có thể cầm được số liệu trong tay ông ta “Hừ, anh quay về nói với Lâm Vũ Chân7 Dương Minh nói thẳng: “Số liệu mà Lâm thị muốn, chúng tôi không thể giao ở nghiên cứu có quy định, số liệu tương quan có vấn đề, cần phải sửa đổi, thu thập phân tích một lần nữa, ít nhất cũng phải cần mấy tháng, mời các người đến lúc đó lại đến”
Giang Ninh cười, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, nhét vào miệng, lại rút ra một điếu quăng lên bàn Dương Minh.
“Sếp Dương, ông nói như vậy hình như có hơi quá đáng”
Dương Minh nhìn Giang Ninh, không thèm để ý đến điếu thuốc rẻ tiền mà Giang Ninh vứt lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường.
“Những số liệu này, trong nghề này phải được công khai, đây là công việc của sếp Dương, cũng là trách nhiệm của ông, sao mà khi Lâm thị cần thì lại không thể cung cấp?”
“Anh là cái thá gì?”
Dương Minh híp mắt: “Chuyện này đến lượt anh nói à!”
Giang Ninh cười, lấy bật lửa đốt thuốc, trong xe nhịn lâu lắm rồi, lúc này Lâm Vũ Chân không có ở đây hắn mới dám rút ra hút.
Hương thuốc quẩn quanh, Dương Minh hít vào ho sặc sua, há miệng định máng, nhưng Giang Ninh lại lên tiếng trước.
“Sếp Dương, mọi người nên thẳng thắn với nhau, muốn điều kiện gì mới có thể đưa ra? Nói vòng vo từ nãy giờ, ông mệt chúng tôi cũng mệt.”
Dương Minh giơ tay ra quạt quạt, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Bảo Lâm Vũ Chân tự mình lên đây!”
Ông ta hừ nói: “Anh không có tư cách nói chuyện với tôi, mời anh ra ngoài!”
“Không không không”
Giang Ninh lắc đầu: “Sếp Dương, ông hiểu lầm rồi”
“Tôi không phải muốn nói với ông, tôi chỉ là nhịn lâu lắm rồi, muốn tìm một nơi hút điếu thuốc mà thôi”
Dương Minh ngẩn ra, không biết lời Giang Ninh nói có ý gì.
“Còn về những số liệu kia, tôi có thể nói cho ông biết, giờ ông không giao cho tôi, chỉ e đến lúc đó ông sẽ phải cầu xin tôi cần”
Giang Ninh cười: “Mà chưa chắc tôi sẽ lấy đâu”
“Ha ha hai”
Nghe được lời của Giang Ninh, Dương Minh đạo bàn, cười lạnh: “Anh đang kể truyện cười sao!”
Cầu xin hắn cần?
Một tài xế như hắn, ông chưa kêu bảo vệ đuổi ra ngoài đã là đủ kiềm chế lắm rồi, còn định khiến cho ông cầu xin hắn cần?”
Nằm mơI “Tôi hiện giờ có thể nói thẳng cho cậu rõ, những số liệu này Lâm thị không thể có, các người muốn, vậy thì tự mình phân tích, tự mình đi tính toán”
Dương Minh cười trên sự đau khổ của người khác: “Nhưng không có thời gian hai ba tháng, tôi nghĩ Lâm thị các người sẽ làm không xong, thời gian hai ba tháng, Lâm thị các người trụ được sao?”
Ông ta biết tóm được điểm yếu của Lâm thị, Lâm thị sẽ phải cúi đầu nhanh thôi.
Thái độ bây giờ của Giang Ninh khiến ông ta không vuil Không đánh cho một gậy, vậy thì điều kiện khó mà bàn được, hôm nay ông ta phải nhổ bằng sạch nhuệ khí của Lâm thị.
Giang Ninh dựa vào thành sofa, nhắm hờ mắt, tựa như: không quan tâm đ ến sự uy hiếp của Dương Minh.
Hắn đang nghĩ, lúc Lâm Vũ Chân ở bên cạnh không thể hút thuốc, khó chịu thật đấy.
“Lời tôi nói, anh nghe rõ chưa”
Thấy Giang Ninh làm lơ mình, ngồi trên sofa, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, Dương Minh hơi giận, khuôn mặt đỏ lên, lạnh lùng nói.
Tên khốn này, thật sự là đến để tìm một nơi hút thuốc à?
Coi phòng làm việc của ông ta là nhà vệ sinh chắc!
Giang Ninh mở mắt ra, cười, dí đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy.
“Được, vậ chúng tôi: tôi đợi sếp Dương gửi số liệu đến cho Lâm thị