Ông ta nhìn người đeo mặt nạ kia, sắc mặt nghiêm trọng.
nhất từ trước tới nay.
“Bày trận!”
Đàm Hưng ra lệnh một tiếng, mấy người cấp bậc Tông Sư của tám chi mạch lớn không dám có chút do dự nào, lập tức di chuyển, đứng vào vị trí của mình.
Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, không ai dám sơ suấtt. „.
*Hôm nay phải tiêư diệt tên giặc này!”
Đàm Hưng quát lớn: “Một mạch Đàm thị chúng ta nhất định dốc hết toàn lực, giết”
‘Vừa dứt lời, ông ta dẫn đầu lao ra ngoài với tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèol”
Mấy người Đàm Long cũng tức giận gào thét, phóng về phía người đeo mặt nạ.
Bọn họ không biết người này là ai, nhưng trong nháy mắt vừa tới đã g iết chết nhiều người của Đàm thị như vậy, còn nói muốn tiêu diệt cả môn phái Đàm thị, không ai có thể mặc kệ được.
“Giết!”
Đàm Long chợt quát một tiếng, chân dài đá ra giống như chiếc roi, mấy người bên cạnh đều là cao thủ cấp Tông Sư, tất cả đều phát ra thực lực mạnh nhất của mình.
Đến lúc này, không ai còn dám giữ lại nữa.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy người vây quanh người đàn ông đeo mặt nạ và công kích cuồng bạo.
Nhưng mỗi một chiêu đều bị hóa giải một cách dễ dàng.
Trong mát người đàn ông đeo mặt nạ đầy vẻ xem thường, giơ tay chợt đánh ra một quyền, dường như có tiếng hổ gầm rồng ngâm vang lên!
Âm một tiếng, y trực tiếp đánh một người chấn động tới mức bay ra ngoài.
“Kém cỏi”
Y hừ lạnh nói: “Các người đúng là phá hỏng danh vọng của Thập Nhị Lộ Đàm Thoái, thật sự không cần thiết tồn tại: Thấy một cái chân đá tới, người đàn ông đeo mặt nạ không hề trốn tránh, thò tay ra nắm chặt lấy mát cá chân và tiện tay vung lên rồi đập mạnh người kia xuống đất!
“Rầm!”
Máu bắ n ra, tiếng xương đùi bị đánh gãy vang lên một cách rõ ràng.
Y đang muốn ra tay giết người thì Đàm Hưng đến!
“Dừng tay!”
Đàm Hưng chợt quát một tiếng, thân hình di chuyển, chân liên tục đá ra ba phát, khiến cho không khí không ngừng nổ mạnh, làm cho người đàn ông đeo mặt nạ lập tức lựa chọn thả người của Đàm thị bị bắt ra, không dám trực tiếp nhận lấy cước pháp của Đàm Hưng.
Cả Đàm thị này cũng chỉ có mình Đàm Hưng là còn mang lại tính uy hiếp cho người khác.
Y lùi lại hai bước, con mất dưới chiếc mặt nạ vẫn lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
“Nếu ông chết thì Thập Nhị Lộ Đàm Thoái sẽ không có truyền nhân nữa”
Trong lời nói muốn ám chỉ ngoại trừ Đàm Hưng ra, cả Đàm thị này đều là bùn nhão không trát nổi tường, căn bản không có một người nào có thể khiến cho y để ý.
Lời nói ngông cuồng như thế làm cho đám người Đàm Long phần nộ, nhưng bọn họ có thể làm thế nào?
Bọn họ thậm chí không thể bảo vệ được người trong tộc mình!
Lúc này bọn họ mới hiểu được vì sao mấy ngày hôm trước Đàm Hưng lại giống như tuyên bố hậu sự, trên gương mặt đầy thất vọng.
Đàm thị tiếp tục như vậy nữa sẽ thật sự kết thúc!
“Tôi có thể chết, nhưng Đàm thị tuyệt đối không thể biến mất, chỉ cần còn người kiên trì với giang hồ hiệp nghĩa, vậy Đàm thị sẽ không biến mất!”
Chòm râu dài của Đàm Hưng tung bay, ánh mắt kiên quyết, đứng ở phía trước tất cả người của Đàm thị, cao giọng nói: “Hôm nay, Đàm Hưng tôi sẽ thể hiện cho các người thấy rốt cuộc Thập Nhị Lộ Đàm Thoái là cái gì!”
Có thể đây là một lần cuối cùng.
Trong lòng Đàm Hưng nghĩ.
Vừa dứt lời, ông ta đã di chuyển!
Nhanh như gió, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người đã lao ra ngoài, bay thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
“Nhìn kỹ đây!”
Đàm Hưng chợt quát một tiếng, khí thế toàn thân lập tức khác hản.
Đám người Đàm Long đều nhìn tới đỏ mát.
Bọn họ biết, Đàm Hưng hoàn toàn đã ôm tâm tư liều chết!
Hai người lập tức dây dưa cùng một chỗ, va chạm đáng sợ phát ra tiếng động cực lớn.
Đàm Hưng không hš lại, hai chân giống như một trận gió bão cưồng bạo với khí thế mạnh mẽ mà lẫm liệt!
Không biết ông ta đã không liều mạng như vậy bao nhiêu năm rồi.
“Đường đầu ra ngựa một roi!
Đường hai chữ thập quỷ kéo dùi!
Đường ba bổ đập thế bánh xe!
Đường bốn đá nghiêng đỡ quét cản!
Đường năm hai Sư Tử nghịch nước!
Đường sáu móc, bổ, xoay một chân!
Đường bảy phượng hoàng cùng giang cánh!
Đường tám chuyển ghế vàng lên trời!
Đường chín bắt rồng đoạt đai ngọc!
Đường mười chim khách leo đầu mail Đường mười một gió lắc chân lá sen!
Đường mười hai uyên ương vừa kéo liên hoàn!”
Đàm Hưng liên tiếp thi triển ra tất cả các chiêu thức của Thập Nhị Lộ Đàm Thoái.
Ông ta không biết đám người Đàm thị có thể nhìn thấy được bao nhiêu, có thể nhớ kỹ được bao nhiêu, nhưng những thứ này là điều cuối cùng ông ta có thể làm được!
“Quả nhiên tiếng đồn về Thập Nhị Lộ Đàm Thoái không sai chút nào”
Người đàn ông đeo mặt nạ liên tục lùi lại hai bước, vẻ lạnh lùng và xem thường trong mắt lại không hề giảm đi, dường như y chỉ muốn nhìn xem Thập Nhị Lộ Đàm Thoái rốt cuộc có thể lợi hại đến mức nào.
Rất rõ ràng là y thất vọng rồi.
“Nhưng hôm nay, các người đều phải chết!”
Đột nhiên, tốc độ của người đàn ông đeo mặt nạ chợt tăng lên, u chợt đánh ra một quyền vào lòng bàn chân của Đàm Hưng. Bộp!