Hắn nhìn người trẻ tuổi da ngăm đen ngồi phía sau Vương Cao ở phía đối diện, mắt tam giác cực kỳ sắc.
bén, da thịt nhà võ cứng cáp, nhìn là biết người tàn nhãn đã từng luyện võ.
Mà phía sau Hứa Vinh có một người trung niên đầu trọc.
đang ngồi, nhắm nửa mắt duy trì bộ dạng cao ngạo.
“Mẹ nó, hai thứ chó này thật sự dốc hết vốn gốc!” Anh Cẩu nhìn Giang Ninh lần nữa, Giang Ninh còn chẳng nhìn cao thủ Muay Thái và Hàn đại sư đó, đang cầm điện thoại lên chơi.
“Kêu tôi đừng nói nhảm, sao lại nói nhảm nhiều thế? Muốn bắt đầu thì bắt đầu, nhanh chóng kết thúc đi, lát tôi về còn có chuyện” Hoàng Ngọc Minh nói không chút quan tâm.
Nói xong, anh quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh lúc này mới thu điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn lướt một cái, ánh mắt trực tiếp lờ đi Hàn đại sư và cao thủ Muay Thái, mặt đầy thất vọng.
“Cao thủ ở đâu?” Một câu của Giang Ninh lập tức khiến Hàn đại sư và cao †hủ Muay Thái đó sa sầm mặt.
Còn chưa bắt đầu đánh mà Giang Ninh đã khiêu khích họ rồi! Đều là người luyện võ, khí chất trên người họ khác với người thường, Giang Ninh vừa bước vào là cảm nhận được rồi, nhưng câu này của anh lập tức làm hai người đó tức giận.
Rất rõ ràng, Giang Ninh không coi họ ra gì.
Đặc biệt là biểu cảm thất vọng trên mặt càng khiến người khác tức giận.
Dù cao thủ Muay Thái đó nghe không hiểu lời của Giang Ninh, nhưng vẫn hiểu biểu cảm coi thường trên khuôn mặt của Giang Ninh.
“Ngông cuồng!” Người mở miệng trước là Hàn đại sư.
Đôi mày ngang nhảy lên, hắn từ từ mở mắt, trong kẽ hở có tia sáng lóe qua: “Thằng nhóc con cũng dám ngông cuồng!” Hắn nhìn thấy thân hình của Giang Ninh liền biết tên này nhiều nhất chỉ biết mấy công phu mèo cào, căn bản không phải đối thủ của bản thân.
Dù cho là cao thủ Muay Thái đó, Hàn đại sư cũng không coi ra gì.
Nhiều nhất chỉ phiền phức hơn tí.
Hắn muốn động thủ vậy thì phải ra tay trước! Hàn đại sư đứng dậy đi ra giữa võ đài, ngẩng đầu lên, hai tay để ra sau lưng, khí thế mạnh mẽ, “Cậu, lên đây!” Năm trăm nghìn dễ kiếm quá rồi.
Hản còn tưởng là cao thủ nào chứ.
Mấy người Hứa Vinh cũng khó chịu, người của Hoàng.
Ngọc Minh ngạo mạn quá rồi.
Lại hỏi thẳng là cao thủ ở đâu.
Hàn đại sư và cao thủ Muay Thái ngồi ở đó không lẽ là người chết, hán không nhìn thấy sao? “Hoàng Ngọc Minh, mày ngạo mạn, thuộc hạ càng ngạo.
mạn, nhưng chỗ này không phải nơi để ngạo mạn!” Hứa Vinh lạnh nhạt nói: “Bây giờ nhận thua, quỳ xuống.
khấu đầu xin lỗi, tao có thể tha cho mày một lần” Hắn chỉ muốn Hoàng Ngọc Minh cúi đầu.
Nhưng Hoàng Ngọc Minh lại làm như không nghe thấy.
“A Cẩu, kêu nhà hàng chuẩn bị bàn rượu, đánh xong rồi chúng ta sẽ đi uống rượu” “Vâng” Anh Cẩu lập tức lấy điện thoại lên sắp xếp.
Nghe lời này, không chỉ sác mặt của Hứa Vinh thay đổi, những người khác có mặt cũng sa sầm mặt.
Hôm nay họ đến là để xem Hoàng Ngọc Minh cúi đầu, nào ngờ Hoàng Ngọc Minh lại dám ngông cuồng như vậy! Xem ra anh thà để thuộc hạ của mình bị đánh chết cũng tuyệt đối không cúi đầu rồi.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng về Giang Ninh.
Trong mát của không ít người bát đầu có vẻ châm biếm và thương hại, đi theo sai người sẽ có hậu quả thế đấy, anh bán mạng cho Hoàng Ngọc Minh, anh ta lại không hề quan tâm sự sống chết của anh! “Reng reng reng…
Đột nhiên điện thoại của Giang Ninh vang lên.
Anh cầm lên nhìn một cái, là Lâm Vũ Chân gọi đến.
“Anh đi đâu mua đồ ăn khuya thế? Sao muộn vậy còn chưa về?” Bên kia điện thoại, giọng của Lâm Vũ Chân hơi lo lắng.
“Hỏi ba mẹ thử xem họ có muốn ăn gì không?” Giang Ninh tùy ý nói:“Tôm hùm đất đúng không? Được, anh biết rì Nói xong, hán cúp máy rồi quay đầu nói với anh Cẩu: “Chuẩn bị cho tôi thêm một phần tôm hùm đất, tôi muốn gói mang về” Không khí im phăng phác.
Yên lặng như chết!