Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 672




“Quy định à? Cậu sai rồi, quy định ở phía nam của các: người không có tác dụng ở phương bắc”

Hứa Nghị mỉm cười, phun ra một làn khói thuốc: “Hơn nữa, thành phố Thiên Bắc có quy định gì? Sao tôi lại không biết vậy?”

*Thằng nhóc, Lâm thị đúng là không biết tự lượng sức.

mình, không ngờ lại dám công khai đối đầu với tập đoàn Linh Long. Cậu biết tập đoàn Linh Long là gì không?”

Hứa Nghị đứng lên, đi tới trước mặt Lý Đông và giơ tây vỗ nhẹ vào trên mặt anh, khinh thường nói: “Đó là bá chủ phương bắc! Cậu biết có bao nhiêu người đều đang tìm cơ hội để nịnh bợ bọn họ, muốn kết giao với bọn họ, muốn lấy lòng bọn họ không?”

“Lâm thị của các người làm vậy là tự dâng tới cửa đấy”

Hứa Nghị hơi đắc ý, anh ta dựa vào mạng lưới quan hệ của mình biết trước Lâm thị muốn vận chuyển một số hàng đến phương bắc, thử thị trường bên này.

Nếu anh ta bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, vậy chính là có lỗi với mạng lưới quan hệ mà mình tạo ra trong nhiều năm như vậy.

*Tập đoàn Linh Long là tập đoàn công ty lớn ở ít trên cao, cho dù chỉ là chút ân tình cũng đủ cho tôi sống thoải mái, Lâm thị các người đúng là tới tặng đồ sưởi ấm cho tôi”

Hứa Nghị híp mát, cố ý phun khói thuốc lên mặt Lý Đông, cười hắc hắc.

Anh ta cũng biết phía sau người sáng lập tập đoàn Linh Long, nữ thần thương mại phương bắc Long Linh Nhi kia là gia tộc hào môn siêu cấp ở phương bắc- nhà họ Long!

Đây chính là thế lực lớn giậm chân một cái đã có thể khiến cho phương bắc run rẩy đấy!

Ở trước mặt nhà họ Long, Hứa Nghị thậm chí còn chẳng tính là một con kiến, nhưng nếu có thể bán chút mặt mũi cho tập đoàn Linh Long, cho dù bọn họ căn bản khinh thường để ý tới, vậy cũng là một chuyện chác chắn có lời đối với Hứa Nghị.

“Muốn Lâm thị chúng tôi buông tha thị trường phía bắc à?”

Lý Đông không hề nhượng bộ: “Tôi cho anh biết, doanh nghiệp ở Đông Hải tôi, người Đông Hải không bao giờ lùi lại nửa bước!”

Hứa Nghị im lặng nhìn Lý Đông một lát rồi chợt cười to đứng, lại nhìn anh giống như nhìn một kẻ ngu si vậy.

Người Đông Hải?

Đông Hải lợi hại quá đấy!

Lâm thị rất lợi hại đấy!

Thật sự tưởng mình tạo ra chút tiếng đồn là dám đấu với tập đoàn Linh Long bá chủ phương bác sao?

Không biết trời cao đất rộng! Không biết tự lượng sức mình!

Nếu bọn họ biết phía sau tập đoàn Linh Long là nhà họ Long – hào môn siêu cấp của phương bắc thì không biết có thể bị dọa đến tè ra quần không nữa.

“Thăng nhóc, thật ra tôi rất thưởng thức cậu”

Hứa Nghị vỗ nhẹ vào vai Lý Đông: “Cậu biết người lần trước bị tôi bát tới chỗ này bị dọa thành thế nào không?”

“Hán quỳ trên mặt đất cầu tôi, xin tôi thả hán ra, còn luôn miệng gọi tôi là đại ca. Cậu không tệ, đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng, không chịu cúi đầu.”

“Hừ, tôi chỉ có một đại cal”

Lý Đông không hề sợ hãi: “Anh muốn tôi gọi anh là đại ca sao? Anh không xứng!”

“Đại ca của tôi sẽ đến cứu tôi, tôi khuyên anh đừng mắc sai lầm, sớm thả hàng của Lâm thị ra, bằng không… AI”

Lời còn chưa nói xong, Hứa Nghị đã giơ tay lên tát Lý Đông một phát thật mạnh.

“Cho tí mặt mũi còn không biết xấu hổi”

Anh ta khẽ xoa lòng bàn tay, vì quá dùng sức nên đánh đau cả tay.

Hứa Nghị nhìn khóe miệng của Lý Đông tràn ra máu, cười lạnh nói: “Đánh cho tôi, tôi không tin cái miệng của cậu ta còn cứng hơn xương!”

Anh ta nói xong thì không để ý tới nữa.

Chờ người của Lâm thị qua nhận người, ngoan ngoãn tuyên bố buông tha thị trường phía bắc. Với công lao này, không biết tập đoàn Linh Long sẽ cảm ơn anh ta thế nào đây.

Anh ta không cầu mong xa vời là Long Linh Nhi giống như nữ thần mãi trên cao có thể biểu dương mình một câu, cho dù tập đoàn Linh Long chỉ tùy tiện phái một người tới nói một câu, anh ta cũng có thể nhận được lợi ích cực lớn.

Anh ta ngồi trở lại sô pha, tiện tay cầm trái cây ở trên bàn lên, nhét vào trong miệng: “Người của Lâm thị đã đến chưa?”

“Vẫn chưa thấy”

Người cấp dưới nói.

“Thật ra không vội.”

Anh liếc nhìn Lý Đông đang bị đánh cách đó không xa, lớn tiếng nói: “Tất cả đều chưa ăn cơm à? Đánh mạnh một chút cũng không sao. Phải cho người Lâm thị này hiểu rõ thị trường phía bắc chúng ta là thế nào!”

“A..

Tiếng kêu thảm thiết lập tức lớn hơn.

Đám người Giang Ninh xuống khỏi máy bay, đi thảng đến trong thành phố Thiên Bác.

“Đại ca, bên phía lão Triệu gửi tin tức tới, người giam người và hàng của Lâm thị tên là Hứa Nghị, là ông chủ của công ty hữu hạn Hắc Phong”

Anh Cẩu vừa nhận được tin tức do quản gia Triệu gửi đến: “Nghe tên này đã thấy không giống người tốt rồi”