Bất luận là quản gia Triệu hay là Hoàng Ngọc Minh, những người nhiều năm lăn lộn ở trong giới xã hội đen, bọn họ không biết tương lai của mình có thể được chết một cách yên ổn hay không.
Theo bọn họ thấy, số phận của ông Phó và Tàn Kiếm chính là số phận của họ.
Nhưng từ sau khi gặp Giang Ninh, tất cả đều đã khác.
Bọn-họ eó thể nhận được tôn để Ái chí có tí Im giác.
thay đổi số phận Của mình, cản được người kl thừa nhận, được người khác kính trọng, được người.
khác sùng bái này đúng là gây nghiện.
Cho dù phải bỏ ra sinh mạng, bọn họ cũng bằng lòng kiên trì.
Không chỉ là bọn họ, bây giờ đám người anh Cẩu cũng càng hiểu rõ ràng hơn!
Bọn họ giống như đang đi lại, lần tìm trong đêm tối rất nhiều năm lại hoàn toàn không có cảm giác về phương hướng, nhưng đột nhiên Giang Ninh tới, hắn chính là một chùm tia sáng để mỗi người đều tìm lại được phương hướng của chính mình.
Lại giống như tín ngưỡng vậy.
Giang Ninh không nghĩ nhiều như vậy, hán không biết mình ở trong lòng bọn họ lại vĩ đại như vậy, hán chỉ làm.
chuyện mà hắn muốn làm thôi.
Bôn ba hết một ngày nhưng Giang Ninh không cảm thấy mệt mỏi, hắn đi tới tập đoàn Lâm thị.
Lâm Vũ Chân đang bận rộn nên không rảnh để ý tới hắn.
Ngoại trừ lên tiếng chào hỏi và ôm Giang Ninh mấy giây ngắn ngủi, cô nói một tiếng: “Em nhớ anh”
Sau đó, cô lại cúi đầu tập trung vào trong công việc.
Bây giờ tập đoàn Lâm thị đang đối mặt với sự khiêu chiến rất lớn!
Tập đoàn Linh Long ở phương bắc gần như bao vây tiêu diệt từ tất cả các phương diện, muốn chặn lại kế hoạch lên phía bắc của tập đoàn Lâm thị với khí thế mạnh mẽ, đã gây ra một trận pho ba lớn ở trong giới kinh doanh.
Tất cả mọi người cho rằng tập đoàn Lâm thị sẽ không chịu nổi một đòn, sẽ bị tập đoàn Linh Long đánh bại trong mấy ngày ngắn ngủi.
Nhưng làm cho bọn họ bất ngờ chính là tập đoàn Lâm thị vẫn đứng vững trước hai, ba lần tấn công liên tiếp!
Không chỉ vậy, dưới sự dẫn đường của Lâm Vũ Chân, tập đoàn Lâm thị thể hiện ra ý chí chiến đấu vô cùng ngoan cường, tất cả mọi người trong tập đoàn công ty đều đồng tâm lực với sức mạnh như thành đồng, một lòng đoàn kết, dường như lập tức sẽ tập trung thành một thể hoàn chỉnh, cùng đẩy Lâm thị đi về phía trước.
Điều này làm cho người ta chấn động, càng làm cho người ta kính nể hơn!
Theo cách nói của Lâm Vũ Chân, một kẻ địch mạnh xuất hiện cũng có khả năng làm cho mình thật sự lột xác, làm cho tập đoàn Lâm thị lột xác.
Nhìn cô gái trước mắt này vào nửa năm trước vẫn có phần non nớt yếu đuối, bây giờ không ngừng trưởng thành, càng lúc càng kiên cường, càng lúc càng xuất sắc, Giang Ninh thật sự rất vui mừng ủng hộ lòng si mê, ủng hộ sự lương thiện và hồn nhiên của cô.
Hán không tới làm phiền Lâm Vũ Chân, bởi vì hắn biết lúc này Lâm Vũ Chân cần tập trung vào trong lĩnh vực của mình.
Sau khi ngồi chờ ở văn phòng năm giờ, Giang Ninh thậm chí không đi tới chỗ thư ký Tiểu Triệu tìm đồ ăn vặt, hắn cũng không muốn quấy nhiễu ai cả.
Nhìn đồng hồ treo tường đã gần mười giờ, Lâm Vũ Chân mới thở hắt ra một hơi.
Làm xong rồi.
Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Ninh ngồi ở đó, trên mặt không khỏi có chút áy náy.
“Anh đói không?”
“Không đói.”
Lâm Vũ Chân đang muốn cảm động, Giang Ninh nói tiếp: “Anh ăn rồi”
Cô thoáng ngẩn người ra rồi bật cười.
Nếu Giang Ninh cứ chờ mình, vậy cô sẽ càng đau lòng hơn.
Trên bàn, đang bày bữa cơm tối mà Giang Ninh cho người đưa từ nhà hàng Kim Ngọc qua, nhưng Lâm Vũ Chân bận rộn, thậm chí còn chẳng có thời gian ăn một miếng.
Lúc này, đồ ăn đã nguội từ lâu.
“Về nhà đi, anh sẽ bảo mẹ nấu bát mì cho em”
Giang Ninh đứng dậy, giúp Lâm Vũ Chân mặc áo khoác: “Buổi tối gió lớn, đừng để bị lạnh. Chúng ta đi thôi”
Anh nắm tay của Lâm Vũ Chân đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài đại sảnh văn phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không ít người vẫn đang bận rộn, hình như không hề biết mệt mỏi.
Giang Ninh không gọi bọn họ, không làm phiền bọn họ, hắn biết bây giờ mình có khuyên bọn họ cũng khuyên không được, trong lòng mọi người đều có tính toán, biết lúc nào nên cố gắng, lúc nào nên nghỉ ngơi.
Giang Ninh tin tưởng vào bọn họ.
Hán nắm tay Lâm Vũ Chân khẽ khàng đi qua. Khi vào.
thang máy, Lâm Vũ Chân mới nhẹ nhàng dựa vào trên vai của Giang Ninh.
“Em mệt à?”
“Không mệt”
Lâm Vũ Chân nói: “Em chỉ muốn dựa vào anh thôi.”
Giang Ninh mỉm cười nhưng không nói gì, giơ tay ôm vai Lâm Vũ Chân, để cô dựa vào sát mình hơn.
Bọn họ trở về nhà, Tô Mai nhận được điện thoại từ trước.
nên đã nấu mì xong, đau lòng nói Lâm Vũ Chân mấy câu, bảo cô đừng làm việc quá mệt mỏi, cho dù Tô Mai biết bây giờ Lâm Vũ Chân không nghe lọt tai.
Ăn mì xong, Lâm Vũ Chân trở về phòng, lại tiếp tục mở.
máy vi tính ra, suy nghĩ về chuyện của công ty.
Giang Ninh tắm rửa xong đi ra thì thấy cô đã gục đầu trên bàn ngủ mất rồi.
“Cô bé ngốc”
Hán bế Lâm Vũ Chân lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường và đáp chăn, hán hôn nhẹ lên trên trán cô rồi nói: “Em đã đủ ưu tú lắm rồi, vợ ạ”
“Đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì thì cả đời này anh cũng sẽ không rời khỏi em đâu”
Hắn cầm lấy tay của Lâm Vũ Chân, trên mặt đầy vẻ dịu dàng: “Anh bảo đảm”