“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người”
Long Linh Nhi quay về vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Giang Ninh, trong mắt ánh lên tia mất mát, lại nhìn sang Lâm Vũ Chân: “Tôi rất mong chờ cô có thể đạt được thành tựu”
Dứt lời, cô ta bước vào thang máy, không quay đầu lại.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, dần dần đi xuống dưới, Lâm Vũ Chân quay sang nhìn Giang Ninh.
“Tại sao lại giả vờ không biết?”
Rõ ràng là Giang Ninh biết cô ta, hơn nữa còn biết Long Linh Nhi sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Anh đang sợ cô ấy sẽ cướp anh khỏi tay em phải không”
Mắt Lâm Vũ Chân đỏ lên, nếu như Giang Ninh muốn đi, vậy cô cũng không cản được, và cũng sẽ không cản.
Nhớ đến lúc vừa mới quen Giang Ninh, lúc vừa mới gả cho hản, cô thật sự rất tuyệt vọng, hận không thể ly hôn với hẳn ngay lập tức, nhưng hiện giờ, cô lại không nỡ.
Không có Giang Ninh bên cạnh, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
“Không phải; Giang Ninh nói: “Anh đang bảo vệ cô ấy”
Lâm Vũ Chân ngẩn ra, không hiểu lời hản lám.
“Cô ấy bị người ta theo dõi”
Vẻ mặt Giang Ninh nghiêm túc, hắn giơ tay véo mặt Lâm Vũ Chân: “Sau khi gặp gặp cô ấy thì em có cảm giác gì?”
“Em cảm thấy, muốn giữ anh lại bên em là chuyện không dễ dàng gì”
Lâm Vũ Chân nghiêm túc đáp: “Cô ấy thật sự rất để ý đến anh, không cần biết anh biến thành dạng gì, không cần biết quá khứ xa cách bao nhiêu năm, trong lòng cô ấy, từ đầu đến cuối vẫn là anh, có một khoảnh khắc, em thậm chí còn nghĩ, em không nên có anh”
“Vậy anh đi theo cô ấy nhé.”
Giang Ninh làm ra vẻ định đi: “Em còn có thể kiếm được tập đoàn Linh Long, không thiệt đâu”
Lâm Vũ Chân chép miệng, như thể sáp khóc đến nơi: “Anh đi rồi thì em không còn gì cả”
Giang Ninh nghe vậy thì áy náy, lập tức ôm Lâm Vũ Chân vào lòng.
“Xin lỗi, anh không nên nói đùa với em”
Hắn hít sâu một hơi: “Em yên tâm, anh đã nói không ai có thể đem anh rời khỏi em, cho dù là bất cứ ai”
“Em biết”
Lâm Vũ Chân nói: “Nhưng em không muốn thua, em phải ưu tú hơn cô ấy, mới có tư cách đứng bên cạnh anh, anh cũng yên tâm, em sẽ không thả anh đi, trừ khi anh không cần em nữa”
Giang Ninh còn có thể nói gì nữa?
Hắn ôm lấy Lâm Vũ Chân, khóa chặt môi cô.
“Đóng dấu rồi nhé! Một lời đã định!”
Đưa Lâm Vũ Chân quay về phòng làm việc, Giang Ninh liền rời đi.
Hoàng Ngọc Minh đã đợi hắn ở dưới lầu.
“Đi theo rồi”
Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Từ lúc Long Linh Nhi rời khỏi Phương Bắc, thì đã có người luôn đi theo c‹ thân phận không rõ, thực lực rất mạnh, không biết có lai lịch thế nào”
“Tiếp tục theo dõi, bảo đảm an toàn cho Long Linh Nhi”
Mặt Giang Ninh hiện lên một tia sát khí: “Cuối cùng cũng đến rồi!”
“Xem ra người đó, cuối cùng cũng không che giấu nổi nữa”
Từ lúc rời khỏi tập đoàn Lâm thị, Long Linh Nhi vẫn còn hơi thất thần.
Trong đầu cô ta vẫn không ngừng hồi tưởng lại chuyện quá khứ, những khung cảnh lúc nhỏ, muốn hợp lại dáng vẻ Giang Ninh lúc trước với Giang Ninh của hiện tại.
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể hợp lại được.
Giang Ninh vừa nãy cô ta gặp rõ ràng là một người ở rể nhu nhược, trước mặt Lâm Vũ Chân không dám nói to, vậy thì làm sao có thể là Giang Ninh mà lúc nhỏ dám đánh những đứa nhỏ của gia tộc khác?
Tuyệt không có khả năng!
“Anh ấy mất trí nhớ? Hay là anh ta là một người khác?”
Mắt Long Linh Nhi đỏ lên.
Cô ta mang theo hi vọng đến, đến nơi rồi lại thất vọng.
“Có thể là anh ấy đã chết rồi”
Mười lăm năm, cô ta cũng lớn rồi, mà Giang Ninh lưu lạc những mười lăm năm, không nơi nương tựa, chỉ e đã chết ở đầu đường xó chợ.
“Ting ting ting..”
Điện thoại vang lên, Long Linh Nhi nhìn số điện thoại, mệt mỏi ấn nhận, trong giọng nói tràn đầy sự thất vọng: “Không phải anh ấy, không phải là người mà tôi luôn nhớ mong”
Nói xong cô ta liền ngát điện thoại, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
“Cô chủ, bây giờ đi đâu?”
Lái xe lên tiếng hỏi.
“Quay về khách sạn, ngày mai lại về Phương Bắc”
Long Linh Nhi nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, nghĩ trong lòng, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại người đó nữa.
Mà sau xe cô ta có một chiếc xe kín đáo theo đuôi, từ đầu đến cuối bảo trì một khoảng cách với Long Linh Nhi.
“Chủ nhân nói rồi, chỉ cần có thể đoán được kết quả, thì dùng thủ đoạn nào cũng được!”
Một người trong đó lạnh lùng nói.
“Anh định làm thế nào?”
Một người khác hỏi.
Đôi mắt âm đi sát khí nổi lên: