Long Linh Nhi nhìn Giang Ninh, vươn tay định túm lấy hắn, đôi mắt đỏ hoe: “Em là Linh Nhi! Anh không nhớ em sao?”
Giang Ninh lùi hai bước tránh tay Long Linh Nhị, vội nói “Tôi không quen cô! Long Linh Nhi nào? Tôi chưa từng nghe qua tên này”
Lúc này, đến lượt Long Linh Nhi sững sờ.
Giang Ninh không biết cô ta?
Lẽ nào không phải anh ấy? Không thể nào! Tin tức cô ta tra được đã rất rõ ràng, Giang Ninh ở Đông Hải chính là người năm đó, là tên khốn đó!
“Anh cố ý lừa em, đúng không?”
Mắt Long Linh Nhi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, ánh mắt tràn ngập tủi thân: “Anh chính là anh ấy, em chắc chắn sẽ không nhận lầm, anh là Giang Ninh của nhà họ Giang ở Phương Bắc!”
“Cô gái à, cô nhận lầm người rồi, tôi tên là Giang Ninh, nhưng hình như tôi và cái người mà cô biết không phải là một”
Giang Ninh cười nói: “Tôi đến đón vợ tan làm, thật ngại quá”
Dứt lời liền xoay người định đi.
“Đứng lại!”
Long Linh Nhi không định thả người, tiến lên túm chặt tay Giang Ninh, vén tay áo hắn lên: “Anh đừng lừa em, vết răng em cắn anh, chắc chắn vẫn còn, anh không lừa được em đâu!”
Cô ta vạch tay áo Giang Ninh lên, ở vị trí trong trí nhớ của cô ta lại không có vết sẹo mà cô ta muốn thấy.
Long Linh Nhi sững sờ.
Không phải anh ấy?
Long Linh Nhi ngẩn ra, ở trên cánh tay không có vết răng mà hồi nhỏ cô ta cắn đến chảy máu?
Sao có thể!
Lúc đó bác sĩ nói, cô ta cắn rất sâu, chắc chắn sẽ lưu lại sẹo, nhưng hiện giờ không có dấu vết gì cả?
“Cô đừng như vậy, để vợ tôi thấy sẽ không hay”
Giang Ninh rụt tay lại, lùi vội hai bước, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Long Linh Nhi: “Cô thật sự là nhận lầm người rồi Long Linh Nhi sững sờ nhìn đôi mắt đó, sao lại không phải là anh ấy?
Ánh mắt rất giống, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng cảm giác đó không sai được.
“Anh cố ý trốn em, đúng không?”
Long Linh Nhi không từ bỏ, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh rồi nghiêm túc nói.
Ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt của Giang Ninh, tựa như muốn nhìn thật kỹ hắn, xác nhận đó chính là tên khốn năm đó!
“Long tiểu thư, hình như cô hơi quá đáng rồi”
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.
Lâm Vũ Chân bước qua, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn và tức giận: “Nếu như cô đến tập đoàn Lâm thị khảo sát, vậy thì tôi rất hoan nghênh, nhưng cô vừa đến đã nói muốn cướp chồng tôi, vậy thì có hơi không phù hợp với thân phận của cô nhỉ”
Cô bước đến trước mặt Giang Ninh, cố ý nhíu mày, Giang Ninh lập tức bước ra đứng đằng sau cô, y như một cô vợ nhỏ biết nghe lời.
“Vợ à, anh không để ý cô ta, là cô ta quấy rối anh”
Hắn trốn sau lưng Lâm Vũ Chân, dáng vẻ hết sức cẩn thận từng li từng tí, nhìn trông rất ra dáng một kẻ ở rể.
Long Linh Nhi nhíu mày thật chặt.
“Anh thật sự không phải anh ấy?”
Cô ta nhìn Giang Ninh, nghiêm túc hỏi: “Chỉ cần anh thừa nhận, tôi sẽ mang anh đi ngay lập tức, cho dù phải đổi cả tập đoàn Linh Long, tôi cũng không quan tâm”
Trong mát cô ta, không cần biết Giang Ninh biến thành dạng gì thì cũng là người của cô ta, không gì có thể sánh bằng.
Tập đoàn Linh Long thì tính là gì?
“Tôi nói rồi, không đổi”
Lâm Vũ Chân đáp đanh thép: “Tiện đây, tôi muốn nói với Long tiểu thư, Lâm thị mới phất lên, nhưng tương lai, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với tập đoàn Linh Long”
“Giang Ninh là người đàn ông của tôi, ai cũng đừng hòng cướp mất anh ấy!”
Lời lẽ hùng hồn!
Mà so với Lâm Vũ Chân, Giang Ninh trốn đằng sau lưng cô thì nào có giống với dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.
Ánh mắt Long Linh Nhi loé lên, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ tên khốn năm đó.
Mặc dù tên đó bị đuổi khỏi hào môn, nhưng sự bướng bỉnh quật cường trong xương sẽ không xuất hiện ở người đàn ông trước mắt cô này, anh ta quá yếu ớt.
Ở rể, chỉ e cho dù Giang Ninh kia có chết ở đầu đường xó chợ cũng sẽ khinh thường loại chuyện như thế này.
Không phải anh ấy, chác chán không phải.