Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 619




Diệp Sơn hạ giọng và đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn không do dự, trong ánh mát nhìn Giang Ninh đầy vẻ nghiêm trọng.

“Đúng?

Con ngươi Giang Ninh hơi co lại, cũng hoàn toàn không che giấu, trực tiếp gật đầu trả lời Từ trong trận giao đấu vừa rồi, hẳn đã biết thực lực của Diệp Sơn: gì Z Cao thủ cấp Tông Sư!

Ai có thể ngờ được, ở trong một võ quán cũ nát ở khu phố cổ này tự nhiên có một một cao thủ ngâm mình trong quyền pháp mấy chục năm, đã đạt được cấp Tông.

Sư chứt Hai người giao đấu lại biết thực lực của đối phương.

Chỉ là Giang Ninh biết cực hạn của Diệp Sơn mà Diệp.

Sơn lại không biết sâu cạn của Giang Ninh.

Diệp Sơn không ngờ Giang Ninh thừa nhận một cách thản nhiên như vậy, ông ta nhất thời không phản ứng kịp.

Ông ta kinh ngạc nhìn Giang Ninh đủ mười giây mới hít sâu một hơi.

“Cậu chọc vào rắc rối lớn rồi.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Thật không? Sao tôi không biết vậy”

“Thực lực cậu rất mạnh, sợ rằng còn trên cả cấp Tông Sư nữa, nhưng ở trong giang hồ này có rất nhiều cao thủ đang ẩn nấp, họ còn vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy”

Diệp Sơn không khách sáo, hừ một tiếng: “Cậu tưởng cấp Tông Sư đã là giỏi rồi sao? Hừ, đó là do kiến thức.

của cậu ít thôi!”

Giang hồ à?

Đã nhiều năm không nghe được danh từ này rồi.

Giang Ninh tất nhiên biết một giang hồ như thế tồn tại, trong thành phố có rất nhiều cao nhân ẩn nấp, bọn họ không phải ẩn nấp trong rừng sâu núi thẳm mà bước vào thành phố hòa nhập vào trong cuộc sống hiện đại.

Giang hồ kia chưa từng biến mất, chỉ là sống sót với một hình thức khác thôi.

Giống như Diệp Sơn trước mát rõ ràng là một cao thủ lại trông một võ quán cũ nát và sống cuộc sống yên ổn.

Ai có thể biết rằng chỉ cần Diệp Sơn muốn thì ông ta có thể dễ dàng trở thành khách quý trong những gia tộc họ lớn ở phương bá!

c “Cao thủ giang hồ chỉ là khiêm tốn, giấu mình, chứ không biến mất. Thịnh Hải này có bốn cao thủ cấp Tông Sư chết đi, chuyện này đã được truyền khắp trong giới giang hồ, tôi tưởng chỉ là tin đồn nhảm, nhưng hôm nay.

gặp cậu…

Lấy thực lực của Giang Ninh để giết bốn cao thủ cấp Tông Sư, sợ rằng có hơi khó khăn nhưng cũng không phải là không thể làm được.

Cậu ta còn trẻ tuổi lại có thực lực đáng sợ như vậy, nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.

“Không ngờ chú Diệp lại hiểu rõ chuyện trong giang hồ như vậy”

Giang Ninh mỉm cười nói.

Mặt Diệp Sơn đỏ lên, hừ một tiếng: “Không phải là người giang hồ nhưng thân ở trong giang hồ mà thôi.”

Ông ta tức giận trừng mắt nhìn Giang Ninh.

Nếu không phải ông ta hiểu nhầm Giang Ninh nên trong lòng hơi áy náy, ông ta cũng lười nói nhiều như vậy.

“Một trong những người mà cậu đã giết là con cháu của Thập Nhị Lộ Đàm Thối trong phái Bác Thối, tên là Đàm Phong. Hán ta đã chết, chỉ sợ tổn thất là làm mất danh dự của cả phái Bắc Thối, bọn họ nhất định sẽ gây phiền phức cho cậu!”

Giang Ninh hơi nheo mát lại, trên mặt không nhìn ra có chút lo lắng nào.

“Từ trước đến nay, cuộc chiến Nam Quyền và Bắc Thối vẫn chưa từng dừng lại, cậu tưởng có ít người giang hồ trong các thành phố của Trung Quốc chắc?”

Diệp Sơn hừ một tiếng: “Thằng nhóc cậu gây họa lớn rồi!”

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng để chuyện này liên lụy đến trên người Khinh Vũ, bằng không… tôi không tha cho cậu đâu!”

Suy nghĩ kỹ thì hình như mình đánh không lại Giang Ninh, muốn trừng trị hắn cũng không có cách nào.

Ông ta thán phục Giang Ninh mới chừng ấy tuổi đã có thực lực như vậy, chỉ tiếc là quá bộc lộ tài năng, nếu để những người giang hồ ẩn nấp trong thành phố biết được, chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì đâu.

Xem ra vẫn nên nhanh chóng bảo Diệp Khinh Vũ giữ khoảng cách với Giang Ninh thì tốt hơn.

“Chờ đã”

Giang Ninh thật giống như không nghe được, giơ tay.

ngát lời Diệp Sơn nói, quay đầu nhìn về phía trong phong sau, khit mũi nó: “Chú Diệp, chú ngửi thấy gì không?

Thơm quá đi!”

Cả người Diệp Sơn đều choáng váng.